Dương Tam nhìn thoáng qua tựa đề quyển sách, gục đầu xuống, ở bên cạnh giả vờ nhu thuận.
Không biết qua bao lâu, giọng nói của sư phụ vang lên.
“Tuổi con còn nhỏ, không thích hợp xem mấy quyển sách này, để ta bảo quản giúp con, sau đó giúp con trả lại người ta.”
Dương Tam chớp chớp mắt, vẻ mặt vô tội: “Vâng ạ.”
Trong lòng cô có chút chột dạ, đạo hữu không chết bần đạo chết, chuyện này vẫn nên để Từ Xuân Thâm gánh thì hơn.
Trấn Nguyên Tử cứ như vậy lắc lư một vòng trong nhà Dương Tam, nhìn căn nhà này còn không lớn bằng căn phòng trước kia của cô, lại ở cùng mấy tiểu yêu, ông không khỏi cảm thấy chua xót. Sau khi tận mắt nhìn thấy, ông mới phát hiện ra Tam Nhi thật sự đã ăn không ít đau khổ.
Vì thế vào ban đêm, Dương Tam liền nhận được ba chiếc chìa khóa cùng với ba bản thỏa thuận tặng nhà.
Trấn Nguyên Tử nói: “Ngôi nhà này của con quá nhỏ lại đông người ở nên có vẻ khá chen chúc, có thể thông sang mấy nhà cách vách.”
Dương Tam: “?!!”
Quả nhiên vẫn là sư phụ thương cô nhất! Dương Tam nhìn giấy tờ, phát hiện ba căn nhà này, có một căn nhà ở cách vách, hai căn nhà còn lại đều ở dưới lầu. Nếu cô thông căn nhà cô đang ở với ngôi nhà bên cạnh, thì không gian xác thật rộng hơn một chút, ban công cũng rộng rãi hơn.
Dương Tam vẻ mặt khâm phục: “Sư phụ, tại sao người lại mua nhiều nhà ở như vậy?” Nhà ở trong tiểu khu này giá cả không hề rẻ.
Trấn Nguyên Tử bình tĩnh nói: “Lúc trước ta nghiên cứu và trồng thành công lúa biển, lãnh đạo Hoa Hạ đã tặng cho ta mấy căn nhà.” Vì thế ông tiện tay chọn mấy căn nhà gần chỗ đệ tử và một ngọn núi.
Mí mắt Dương Tam giật giật: Vì vậy mới nói làm người chỉ cần tinh thông một nghề là đủ. Giống như sư phụ của cô vậy, chỉ biết làm ruộng thì sao, vẫn có người chủ động đưa tiền và nhà đến trước mặt ông ấy đấy thôi. Đây chính là cảnh giới cao nhất của trồng trọt!
Cô tính toán một chút, tuy rằng căn nhà mà cô mua tặng sư phụ đắt hơn một ngàn vạn, nhưng nhìn ba căn nhà này thì rõ ràng cô đã kiếm lời!
Cô nhanh chóng nhìn qua ba chỗ này, phát hiện có một căn phù hợp với yêu cầu của Kỷ Khâm. Rất tốt, đến lúc đó cô sẽ bán lại chỗ bất động sản này cho Kỷ Khâm với giá cao, bù đắp vào tổn thất của bản thân, còn có thể lấy được hạt giống linh quả từ đối phương.
Tuy rằng trong lòng cô đã đánh bàn tính lạch cạch, nhưng Dương Tam vẫn ngoan ngoãn nói với sự phụ chuyện cô định bán căn nhà ở lầu dưới cho Kỷ Khâm.
Trấn Nguyên Tử vuốt ve chòm râu: “Là con cháu của tộc Kỳ Lân à?”
Trong mắt Trấn Nguyên Tử, Kỷ Khâm là thế hệ con cháu không hề có chút tật xấu.
Ánh mắt ông nhìn đồ đệ chỉ hận rèn sắt không thành thép, rõ ràng ông rất nuông chiều Tam Nhi, vì sao cô vẫn dễ dàng bị câu đi như thế.
Dương Tam nói: “Hắn có linh quả, trang viên của sư phó thì không có. Đến lúc đó hạt giống vừa vặn để lại cho sư phụ gieo trồng!”
Sắc mặt của Trấn Nguyên Tử liền hòa hoãn xuống, nói: “Không chỉ có phòng 1503 phù hợp với yêu cầu của hắn, ta thấy phòng 302 ở toà nhà bên cạnh cũng phù hợp, ta sẽ bán căn nhà bên kia cho hắn.”
Cùng một tòa nhà khoảng cách khá gần, cách xa một chút vẫn tốt hơn, miễn cho bọn họ cả ngày chỉ biết chạy đến chỗ Tam Nhi. Hừ, tâm tư của bọn nhãi ranh này chẳng lẽ ông không nhận ra hay sao?
Dương Tam quả thật là cảm động muốn khóc, cô bần túng trong một thời gian dài, cuối cùng cũng nhìn thấy hy vọng lúc bình minh, cảm giác được bao dưỡng thật quá sung sướng.
Mấy ngày tiếp theo, Dương Tam tạm thời dọn nội thất và vận dụng xuống lầu dưới, sau đó mời công ty thiết kế và trang trí nội thất chuyên nghiệp đến giúp cô thông hai căn nhà với nhau, thuận tiện trang trí lại một chút.
Trấn Nguyên Tử lại kiểm tra công khóa của Dương Tam, bố trí thêm cho cô không ít bài tập.
Dương Tam vừa cảm động không được bao lâu liền uể oải đi tu luyện. Bởi vì cô bị nhốt trong phòng tối, nên chuyện của Kỷ Khâm liền giao cho mấy tiểu đệ giải quyết.
Chờ sau khi Dương Tam hoàn thành hết nhiệm vụ mà sư phụ giao cho, mùa đông lặng lẽ đến. Hơn một tháng tu hành, cô đã thu được lợi ích không nhỏ. Những thuật pháp trước kia cô không thể thông suốt, hiện tại đã hoàn toàn tiêu hoá.
Trải qua hơn một năm, rốt cục Dương Tam đã khôi phục được thực lực trước khi ngủ say. Hiện tại cô mới là một đại yêu uy danh hiển hách dùng nắm đấm hạ gục đối thủ.
“Sư phụ.” Hứa Giai Hâm có chút bất an, hơi thở trên người sư phụ đã mạnh lên không ít so với trước khi bế quan, đứng bên cạnh cô có cảm giác giống như có tảng đá đè nặng trước ngực.
Dương Tam phản ứng lại, thu lại khí thế trên người.
Hứa Giai Hâm nói: “Lầu trên đã sửa chữa xong, sư phụ có muốn lên đó nhìn một chút hay không?”
Cảm giác sau khi ngủ một giấc tỉnh lại mọi chuyện đều được sắp xếp thỏa đáng khiến người khác cảm thấy cực kỳ thoải mái. Dương Tam gật gật đầu, gấp không chờ nổi muốn xem ngôi nhà mới của mình.
Điều khiến cô cảm thấy ngoài ý muốn chính là Hà Nhất Phàm lại là người mở cửa cho cô. Dương Tam theo bản năng liếc nhìn số nhà một cái, đây đúng là nhà của cô.
Hà Nhất Phàm cười nói: “Xuân Thâm và sư phụ của cô đang chơi cờ ở ban công.”
Nghe giọng điệu này, dường như trong lúc cô bế quan luyện công, Từ Xuân Thâm đã quen biết sự phụ cô.
Dương Tam khẽ gật đầu, đi về phía ban công. Tuy rằng hiện tại là mùa đông, nhưng có lẽ do sư phụ bố trí trận pháp, nên dù không bật hệ thống sưởi ấm, nhưng trong phòng vẫn ấm áp như mùa xuân.
Dương Tam thong thả đi đến, nhìn thấy sư phụ đang nghiêm túc nhìn chằm chằm bàn cờ, hiển nhiên là đang do dự không biết nước cờ tiếp theo nên đi như thế nào.
Từ Xuân Thâm ngẩng đầu, ánh mắt dừng lại trên đỉnh đầu cô.
Dương Tam theo bản năng sờ sờ đầu: “Làm sao vậy?”
“Có một nụ hoa.”
Sao? Anh đang nói mầm xanh trên đầu cô mọc ra một nụ hoa sao?
Dương Tam mơ hồ cảm thấy, dường như mầm xanh này có quan hệ với thực lực của cô.
Đúng lúc Hà Nhất Phàm đi đến thì nghe được lời này, anh ta liền nhìn quanh ban công một vòng: Ban công này toàn là rau dưa! Hoa ở đâu ra? Chỉ sợ là bạn anh ta tình yêu nở hoa?
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo