Trấn Nguyên Tử hừ lạnh một tiếng, rõ ràng là đồ đệ nhà mình, ông dùng đầu gối nghĩ cũng biết chân tướng khẳng định không giống mấy lời nói ngọt ngào của Dương Tam.

Chỉ là nhìn đồ đệ đang lôi kéo cánh tay ông làm nũng, khóe mắt đuôi mày Trấn Nguyên Tử đều giống như được tẩm mật ong, trong lòng mềm nhũn, chung quy cũng không vạch trần.

Ông trực tiếp ký hợp đồng, viết xuống ba chữ Trấn Nguyên Tử. Sau khi hoàn thành, ông nhìn về phía Dương Tam: “Xong rồi, con có thể chuyển tiền.”

“Dạ?” Dương Tam có chút mờ mịt.

Khóe miệng Trấn Nguyên Tử cong cong, “Không phải con vừa nói chọn căn phòng này là vì ta, muốn mua nó cho ta hay sao? Ta rất hài lòng với căn nhà này, nên quyết định chọn nó.”

Dương Tam cảm giác như Cửu Tiêu Thần Lôi đang hung hăng bổ xuống đầu cô, trực tiếp ngây ngốc tại chỗ, khóc không ra nước mắt: Cô, cô cũng chỉ nói vu vơ thế thôi, sư phụ có cần tích cực như vậy không? Không, hình dung như thế này không đúng, cô thà rằng bị sét đánh cũng sẽ không lấy tiền ra. Lôi phách không thể bổ chết cô, nhưng bắt cô bỏ ra một khoản tiền lớn như vậy chẳng khác nào đào khoét trái tim cô!

Tự mình hại mình, thật muốn quỳ lạy!

Dương Tam cố nén bi thống, nghẹn ngào hỏi người phụ trách: “Căn nhà này bao nhiêu tiền vậy?”

Trong lòng cô âm thầm cầu nguyện, ngàn vạn lần đừng quá đắt.

Người phụ trách bán nhà nở nụ cười ngọt ngào: “Đoạn đường bên này khá tốt, một mét vuông là 11,8 vạn, căn nhà cô chọn có diện tích là một trăm năm mươi tư mét vuông, nên tổng cộng là 1817, 2 vạn.”

Dương Tam cảm thấy lòng đau như cắt, run run xuống tay, lấy thẻ ngân hàng giao ra. Thật quá đáng, giá nhà bên này tăng nhanh chóng mặt, trước tết năm ngoái chỉ có mười vạn, chưa đến một năm mà đã tăng thêm một vạn.

Sau khi đau lòng qua đi, Dương Tam liền tự an ủi bản thân: Có sư phụ ở gần cũng tốt, về sau bất cứ lúc nào cô cũng có thể sang cọ rau quả. Nghĩ đến đây, tâm tình cô dường như tốt lên không ít. Dù sao cô kiếm nhiều tiền như vậy, ngoại trừ chuộc lại địa bàn thì cũng là vì mỹ thực.

“Vì sao sư phụ lại đột nhiên xuống nhân gian thế?” Dương Tam tò mò hỏi. Cô vẫn luôn cho rằng trừ phi Ngũ Trang Quan sụp đổ, sư phụ mới có thể rời núi.

Trấn Nguyên Tử giả vờ như chẳng có chuyện gì, nói: “Chỉ là chịu lời nhờ vả của người khác, hỗ trợ cải thiện một ít ngũ cốc ở nhân gian, đây cũng xem như là làm việc công đức.”

Dương Tam dễ dàng tiếp nhận lý do này.

Trấn Nguyên Tử không muốn tiếp tục dây dưa về đề tài này, trực tiếp nói sang chuyện khác:

“Đúng lúc ta có thể đánh giá tình trạng tu hành của con trong thời gian gần đây.”

Dương Tam khá đắc ý: “Hiện tại thực lực của con đã khôi phục hơn phân nửa.”

Tối hôm qua nhờ Kỷ Khâm đưa cô viên nội đan ba ngàn năm kia, thực lực của cô đã khôi phục được chính phần so với lúc trước.

Thần sắc Trấn Nguyên Tử nhàn nhạt, thậm chí gương mặt còn ẩn chứa một tia ưu sầu. Chỉ là Dương Tam không hề phát hiện ra điểm này, cao hứng phấn chấn kể với ông sau khi đến nhân gian cô đã làm rất nhiều chuyện tốt, tích góp được không ít công đức chi khí, cô giống như một đứa trẻ đang vui vẻ khoe thành tích của mình với cha mẹ.

Một ngày làm thầy cả đời làm cha, nếu nói Trấn Nguyên Tử là cha cô thì cũng không quá. Tính cách hoạt bát linh động của cô rất dễ cảm nhiễm sang người khác, khiến mọi người cũng cảm thấy phấn chấn theo.

Bởi vì quá mức hưng phấn, nên Dương Tam đã quên mất phải thông báo cho mấy tiểu đệ nhà mình biết việc này.

Vì thế khi cô dẫn Trấn Nguyên Tử vào cửa, rất nhiều tiểu đệ đã phải chịu kinh hách, khiến cả căn phòng xuất hiện vô số tượng đá.

Trấn Nguyên Tử hướng về phía nhóm người Hứa Giai Hâm đang hoá đá khẽ gật đầu, ánh mắt dừng lại trên kệ sách một hồi lâu, biểu cảm vốn ôn hòa liền trở nên nghiêm túc.

[Giáo thảo bá đạo của tôi.]

[Manh bảo giá lâm: Cô vợ thiên hậu ẩn hôn của tổng tài.]

[Luật thiếu kiêu sủng vợ trước.]

[Bảo hộ đồng nghiệp: Phát sóng trực tiếp tình yêu.]

Trấn Nguyên Tử nhìn thấy những tiêu đề này, tay khẽ run rẩy. Từ khi nào mà đồ đệ ngoan của ông lại bắt đầu xem mấy quyển sách này?

Dương Tam nhìn theo ánh mắt của ông, vội vàng bảo vệ sự trong sạch của bản thân: “Sư phụ, mấy quyển sách này đều là do một người bạn của con gửi nhờ ở đây.” Đúng vậy, trừ bỏ quyển cuối cùng nội dung nói về Từ Xuân Thâm và Vi Hộ là do cô đặt mua trên mạng.

Sắc mặt Trấn Nguyên Tử tốt lên một chút: “Ai gửi cho con mấy quyển sách này?” Ông muốn xem thử một chút, tên hỗn đản nào lại có ý đồ dạy hư đồ đệ ngoan của ông? Tam Nhi vẫn còn nhỏ, sao có thể để nó xem mấy loại sách này?

Ông tiện tay cầm lấy một quyển lên xem, đúng lúc nội dung lại là đồng nhân Từ Xuân Thâm và Vi Hộ.

Dương Tam liền không cần liêm sỉ vứt bỏ tình hữu nghị plastic: “Là Từ Xuân Thâm gửi đến đây, chắc hẳn là vì anh ấy muốn giữ gìn hình tượng?”

Ngón tay đang cầm sách của Trấn Nguyên Tử tạm dừng một chút, ngữ khí cổ quái: “Từ Xuân Thâm? Con chắc chứ?”

Dương Tam gật đầu: “Sư phụ cũng xem phim truyền hình của anh ấy à?”

Trấn Nguyên Tử trầm mặc, biểu cảm có chút khó hiểu: Nếu là phàm nhân chuyển thế, có khả năng tính cách sẽ thiên biến vạn hóa. Nhưng đối với tiên nhân đạo tâm kiên định thì dù chuyển thế, bản chất bên trong vẫn như cũ. Thế nhưng Từ Xuân Thâm lại thích xem mấy thứ này?

Là do trước kia Từ Xuân Thâm giấu diếm quá tốt, hay là do lịch kiếp qua nhiều đời nên sinh ra biến hóa?

Trấn Nguyên Tử tùy ý mở một trang ra, đến khi nhìn thấy nội dung bên trong, khóe miệng không nhịn được giật giật, thân mình cứng đờ.

[Từ Xuân Thâm chăm chú nhìn hắn, ánh mắt từ trước đến nay vẫn luôn bình tĩnh không chút gợn sóng hiện giờ lại có chút ẩn nhẫn thống khổ.

“Đây là lựa chọn của anh sao? Một đao cắt đứt tất cả?”

Vi Hộ cố gắng duy trì biểu cảm bình thường như trước, cười sang sảng: “Tất cả mọi chuyện lúc trước chỉ là hiểu lầm dẫn đến sai lầm. Nếu đã là sai lầm, vậy thì không nên tiếp tục.”

Trong nội tâm hắn thì lại khác: Tôi chỉ là một người phát sóng trực tiếp bình thường, cậu không nên vì tôi mà hy sinh sự nghiệp của bản thân.]

Trấn Nguyên Tử khép sách lại, khôi phục sắc mặt bình tĩnh, chỉ là đôi tay run rẩy đã tiết lộ nội tâm tràn ngập sóng to gió lớn.

Quyển sách này viết về Từ Xuân Thâm và Vi Hộ? Hơn nữa còn là do Từ Xuân Thâm mua? Những thâm ý trong đó quả thật khiến ông không thể không nghĩ nhiều. Trước kia hai người này rõ ràng là quăng tám sào trúc cũng không đến được với nhau.

1.35932 sec| 2399.352 kb