Kỷ Khâm khẽ nhíu mày: “Tôi vừa từ nước ngoài trở về không lâu, muốn tìm một chỗ dừng chân, cô có nơi nào thích hợp để giới thiệu hay không? Tốt nhất là gần chỗ cô một chút, như vậy tôi cũng thuận tiện thỉnh giáo cô hơn.”
“Anh có thể ở cùng tiểu khu với tôi.” Dương Tam đề cử với hắn, tiểu khu hiện cô đang ở rất thoải mái.
Kỷ Khâm trầm ngâm, nói: “Căn phòng kia tốt nhất là nên tọa bắc hướng nam, tôi hy vọng ban công thật rộng, số lượng phòng là…”
Hắn liệt kê tất mọi điều kiện mà bản mong muốn.
Cuối cùng, hắn nói: “Tôi rất ghét mấy chuyện vụn vặt phiền toái, nếu cô giúp tôi tìm được chỗ ở thích hợp, tôi sẽ tặng cô một ít linh quả xem như cảm ơn. Hình như sư đệ của cô rất thích linh quả.”
Bất kể là Dương Tam hay Bánh Bao Thịt khi nghe được những lời này, đôi mắt đều sáng rực lên. Linh quả à? Linh quả thì tốt!
Dương Tam trực tiếp dán nhãn “Bại gia tử” lên người Kỷ Khâm, có thể tùy tiện lấy Thiên Địa Linh Quả làm quà tặng người khác, quả thật khiến cô vừa hâm mộ vừa tị hận. Cô thích nhất là làm bạn với những tên bại gia tử!
Chờ cô có được hạt giống linh quả, cô sẽ nhờ Từ Xuân Thâm giúp cô trồng nó, đến lúc đó sẽ mở một party linh quả, thử qua mọi phương thức nấu nướng.
Sau khi dùng cơm, Dương Tam trở về liền tìm kiếm một căn nhà phù hợp với yêu cầu của Kỷ Khâm. Bởi vì Kỷ Khâm đã nói tốt nhất nên ở cùng tiểu khu với cô, nên cô liền thu hẹp phạm vi.
Cuối cùng cô cũng chọn được vài căn nhà đáp ứng đầy đủ các điều kiện, đa số đều đã được bán đi. Căn nhà duy nhất chưa bán lại ở trên tầng trên nhà cô. Nói đến cũng thật trùng hợp, căn nhà đó vừa được rao bán vào năm ngày trước.
Linh quả gần ngay trước mắt, đương nhiên Dương Tam sẽ không ngồi yên, cô trực tiếp liên hệ với bên bất động sản.
Người phụ trách dùng giọng điệu tiếc nuối nói với cô: “Xin lỗi, Dương tiểu thư. Buổi sáng đã có khách chọn mua căn nhà này, ngày mai sẽ tiến hành ký hợp đồng.”
Vất vả lắm Dương Tam mới có thể tìm được một căn nhà phù hợp với điều kiện của Kỷ Khâm, đương nhiên cô sẽ không dễ dàng từ bỏ.
Cô suy nghĩ một chút, nói: “Người đó ký hợp đồng lúc mấy giờ, tôi có thể qua đó nói chuyện với hắn không?”
Dương Tam sẽ không cường ngạnh cướp phòng ở của người khác, nhưng cô hoàn toàn có thể ra điều kiện bồi thường, để đối phương chủ động đồng ý nhường cho cô. Ví dụ như tặng đối phương phù đổi vận, hay xem phong thủy chẳng hạn. Hầu hết mọi người đều không từ chối những chuyện này.
Về chuyện này thì cô rất tự tin.
Sau khi hỏi rõ ràng cô liền cúp điện thoại, chờ đến ngày mai. Vẻ mặt Bánh Bao Thịt cũng đầy chờ mong, Dương Tam cảm thấy thứ khiến nó trông chờ chính là linh quả.
Cô nhìn dáng vẻ thiên chân vô tà của Bánh Bao Thịt, không nhịn được duỗi tay chọc vào trán thằng bé. Bánh Bao Thịt tuổi còn quá nhỏ, không làm được nhiều chuyện, cơ bản đều là chờ người khác đưa đồ ăn, nhàn nhã đến mức làm người khác ngứa răng.
Ngày hôm sau Dương Tam dậy rất sớm để đến trung tâm môi giới bất động sản. Ngọc Đổi Vận, bùa hộ mệnh… tất cả cô đều mang theo, lo trước khỏi họa.
Cô ngồi trong phòng khách, chờ đợi có chút nhàm chán, vì thế trong lúc chờ đợi cô liền lướt Weibo, xem tiểu thuyết.
Cái tên Kỷ Khâm đang treo trên hot search Weibo, click vào xem, tất cả đều là hình ảnh hắn chơi đàn dương cầm và violon. Đồng thời liệt kê một số thành tích đáng chú ý của hắn trong lĩnh vực âm nhạc.
Bên dưới bài viết, nhóm fan bạn gái hú hét bình luận “lão công”, “bạn trai” khiến người ta không khỏi cảm khái: Lại có một người chồng quốc dân sắp xuất hiện. Ai lại không thích những tiểu ca ca vừa có tài lại lại có sắc cơ chứ!
Dương Tam tìm kiếm một chút, phát hiện không có paparazzi nào chụp ảnh cô và Kỷ Khâm, thậm chí ngay cả tin tức liên quan cũng không có, cả weibo sóng yên biển lặng.
Cô rất hài lòng, những paparazzi kia vẫn rất có mắt nhìn.
“Nghe nói cô cũng muốn mua căn nhà này?” Một giọng nói có chút quen thuộc vang lên bên tai.
Dương Tam xem tin tức bát quái đến hăng say, chẳng thèm ngẩng đầu lên, nói: “Đúng vậy, ông muốn bao nhiêu tiền thì cứ nói thẳng.” Dù sao người trả tiền chính là Kỷ Khâm, cô chỉ là người giật dây.
“Cô có thể cho tôi bao nhiêu?”
Dương Tam nói: “Ngọc Đổi Vận, bùa hộ mệnh, Phù Quảng Vận, ông muốn cái gì cũng có thể chọn.”
Âm thanh quen thuộc kia phát ra tiếng hừ lạnh: “Cô cũng hào phóng thật đấy.”
Dương Tam cũng đã xem hết tin tức bát quái, cảm thấy mỹ mãn ngẩng đầu lên: “Đúng vậy, tôi không bao giờ lừa già dối trẻ…………..”
Khi ánh mắt cô dừng lại trên người kia, nụ cười trên mặt dần dần biến mất, biểu tình cứng lại.
Là cô hoa mắt đúng không? Nếu không vì sao cô lại thấy được bản tôn của sư phụ? Không phải ông ấy vẫn luôn ngồi xổm ở nhà hay sao?
Hay là trùng hợp người này lớn lên trông giống sư phụ mà thôi?
Dương Tam đang tự lừa gạt bản thân.
Trấn Nguyên Tử thấy thế, khí lạnh trên người càng cường đại hơn: “Thế nào? Ngay cả ta mà con cũng không nhận ra? Vẫn còn nghĩ đến chuyện ăn linh quả à?”
Là ông ấy.
Dục vọng cầu sinh thôi thúc khiến Dương Tam ôm chặt lấy cánh tay ông: “Sư phụ, con rất nhớ người! Con vừa định mua phòng ở cho người, vậy mà người đã đến rồi!”
“Chúng ta thật sự rất ăn ý a!”
Đúng là lũ lụt ngập miếu Long Vương mà, không ngờ cô và sư phụ đều nhìn trúng một căn nhà.
Đúng vậy, có đánh chết cô cũng không thể thừa nhận bản thân vì linh quả nhà người khác mà muốn đoạt căn nhà sư phụ nhìn trúng.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo