Doãn Văn Giác nghe thấy bọn họ đang nói chuyện, hiển nhiên là đề tài của một thế giới khác, liền vô cùng tự giác tránh sang một bên, chỗ cậu ta đứng chỉ có thể nhìn thấy nhưng không thể nghe thấy bọn họ đang nói gì. Từ chi tiết này có thể thấy cậu ta là người rất hiểu ý người khác.

Tuy rằng nội đan ngàn năm cũng khiến Dương Tam động tâm, nhưng Dương Tam thật sự không thể nhớ ra những chuyện liên quan đến Kỷ Khâm.

Kỷ Khâm tựa hồ nhìn ra suy nghĩ của cô, khóe miệng khẽ cong lên: “Lúc trước chúng ta đã từng đánh đố xem ai có thể nhổ được râu của Thái Thượng Lão Quân.”

Nghe hắn nhắc đến chuyện này, Dương Tam liền có chút ấn tượng. Lúc ấy cô từng đánh đố với một con kỳ lân con, cuối cùng đương nhiên là cô thắng. Bất quá cô cũng phải trả một cái giá khá đắt, không thể không chịu phạt - đứng vài ngày trên đỉnh lò bát quái của Thái Thượng Lão Quân ở Nam Thiên Môn, còn bị vị mấy thần tiên dùng hạt giống ký lục ghi lại cảnh này.

Bởi vì chuyện này khiến cô quá mất mặt, nên Dương Tam đã chủ động xoá sạch những ký ức liên quan. Những chuyện lúc nhỏ mà cô có thể ghi nhớ đều là hình ảnh cô anh minh thần võ.

Ban đầu, kỳ lân cũng có vai vế tương đương với long phụng, kết quả sau một hồi đại chiến, cả ba gia tộc đều đại thương nguyên khí. Long tộc và Phượng Hoàng nhất tộc vẫn còn tốt, tuy rằng không bằng ngày xưa nhưng ít nhiều gì vẫn còn có huyết mạch. Kỳ lân thì càng hiếm người biết, nghe nói lúc ấy bọn họ suýt nữa bị diệt tộc. Kỷ Khâm là một trong số những độc đinh còn sót, chớp mắt đã mấy ngàn năm trôi qua, mọi người đều đã trưởng thành.

Trong đầu Dương Tam hiện ra những chuyện này, hướng về phía Kỷ Khâm khẽ gật đầu.

Kỷ Khâm cười cười: “Những năm gần đây tôi đều tu luyện trong tộc, không ngờ thế giới bên ngoài lại biến hóa nhanh đến vậy, cảm thấy có chút không theo kịp thời đại, có thể gặp được bạn cũ ở nơi này thật sự quá tốt.” Dương Tam không nói gì, tuy rằng kỳ lân chỉ còn lại mấy độc đinh, nhưng tốt xấu gì bọn họ cũng là thần thú thượng cổ, tổ tiên quan hệ rộng rãi. Nếu hắn thật sự cần giúp đỡ, chắc chắn sẽ có nhiều người nguyện ý chạy đến hỗ trợ.

Kỷ Khâm lại nói: “Vốn dĩ lúc đấy nên đưa nội đan cho cô, chỉ là sau đó trong tộc là xảy ra vài chuyện.” Vẻ mặt hắn thành khẩn xin lỗi:

“Do đó tôi sẽ dùng thứ tốt hơn để nhận lỗi.”

Nội đan trên ba ngàn năm à…

Trên mặt Dương Tam xuất hiện lúm đồng tiền: “Đều là bạn bè cả, không cần so đo nhiều như vậy.” Đương nhiên, nếu Kỷ Khâm không đưa cho cô một viên nội đan ba ngàn năm, vậy thì cô không cần người bạn này nữa.

Kỷ Khâm vươn tay ra, bàn tay trắng nõn, khớp xương rõ ràng: “Đã lâu không gặp, không biết tôi có vinh hạnh mời cô ăn tối hay không?”

Dương Tam đồng ý rất dứt khoát.

Vì thế phóng viên bên ngoài liền xoa hai tay vào nhau nở nụ cười khoái chí, bọn họ nhìn chằm chằm cục thịt mỡ Kỷ Khâm này đã lâu, mãi mới đợi được tin tức hắn đi ăn với bạn cũ lâu ngày gặp lại.

Một phóng viên trong số đó không nhịn được hỏi: “Hắn đi ăn cùng ai vậy?” Nếu là mỹ nữ thì đây chắc chắn là một tin lớn, không mất công bọn họ theo dõi chuyến này.

Ký giả thành công trà trộn vào bên trong dùng biểu cảm thương hại nhìn tên phóng viên kia một cái: “Dương Tam.”

Chính bởi vì đối tượng là Dương Tam, không những tàn nhẫn độc ác mà còn thần cơ diệu toán, hắn mới tiết lộ tin tức bày ra bên ngoài. Hắn không có ý định viết tin bát quái về Dương Tam, đắc tội cô.

Nhóm paparazzi nghe được cái tên Dương Tam liền hít hà một hơi, sau đó cả đám người liền than ngắn thở dài.

“Đi thôi, đi thôi, mọi người đều tan làm đi.”

“Tôi vẫn nên đi theo dõi minh tinh khác thì tốt hơn.”

“Không phải lúc trước Kỷ Khâm này đều ở nước ngoài à? Sao anh ta lại quen biết Dương Tam?”

Mọi người suy nghĩ nát óc cũng biết vì sao hai người bọn họ lại quen biết nhau.

Tuy rằng mấy phóng viên này không dám viết linh tinh về Dương Tam, sợ bị trả thù, nhưng cũng không thể ngăn cản việc bọn họ lén lút truyền tin tức ra ngoài.

Kỷ Khâm cũng là người sảng khoái, rất nhanh liền giao viên nội đan ba ngàn năm cho Dương Tam.

Ánh mắt hắn dừng lại trên người Bánh Bao Thịt luôn theo sát bên người Dương Tam, tò mò hỏi: “Đây là con cái nhà ai vậy?”

Dương Tam trực tiếp đẩy mọi chuyện lên người sư phụ: “Đây là đệ tử sư phụ tôi mới thu nhận.”

Kỷ Khâm cũng không hỏi nhiều, chỉ lấy ra mấy Thiên Địa Linh Quả trông bất phàm, hình như là chỉ tộc Kỳ Lân mới có. Bánh Bao Thịt vui vẻ gặm Thiên Địa Linh Quả. Dương Tam phải dùng sức tự chủ cực lớn mới tranh không giành thức ăn với trẻ con.

Vì sao Kỷ Khâm lại đến nhân gian cô cũng không hỏi. Hiện giờ có không ít thần tiên che giấu tung tích chạy đến nhân gian, nói không chừng vị này ngốc trong tộc đã lâu nên mới chạy ra ngoài chơi đùa.

Nể tình nội đan cùng linh quả, những vấn đề mà Kỷ Khâm hỏi, có thể trả lời cô đều trả lời, dù sao giúp đỡ lẫn nhau cũng là chuyện nên làm. Tuy rằng tộc Kỳ Lân đã xuống dốc, nhưng lạc đà gầy còn hơn ngựa béo, nhìn cách Kỷ Khâm tùy tiện lấy ra linh quả liền biết hắn vẫn còn không ít thứ tốt.

Dương Tam cực kỳ hâm mộ, tốt xấu gì cô cũng là hậu duệ của Kiến Mộc, thân phận tôn quý đương nhiên không cần bàn cãi, nhưng thật đúng là không có nhiều gia sản thừa kế, lại còn phải cẩn thận che giấu thân phận của bản thân.

A? Cô bỗng nhiên nhớ đến một chuyện, khẳng định là sư phụ và Linh Bảo Thiên Tôn đều biết rõ thân phận của cô. Vậy hẳn là Lục Áp Đạo Quân cũng biết, nếu không sẽ không đưa Thái Dương Chân Hỏa cho cô. Nghe nói thời Kim Ô, Lục Áp Đạo Quân vẫn thường sống trên Kiến Mộc.

0.03539 sec| 2412.984 kb