Sở dĩ hiệu trưởng Sở gọi Dương Tam đến đây chính là vì dò hỏi chuyện ma ám. Sau khi nghe thấy lời nói của Dương Tam, hắn như suy tư gì đó:
“Nếu bọn họ đã phải chịu báo ứng, chắc hẳn chuyện quỷ nháo sẽ nhanh chóng được giải quyết.”
Bởi vì chuyện này mà danh tiếng của trường trung học số 6 đã chịu không ít tổn hại.
Dương Tam lại một lần nữa đi đến tòa nhà thực nghiệm, nhưng vẫn không thấy được thân ảnh của Phó Chi Đồng. Có lẽ cô bé đã đầu thai chuyển thế, không phải quỷ hồn nào sau khi chết đi cũng sẽ lựa chọn báo thù. Đặc biệt là người có tính cách mềm mỏng như Phó Chi Đồng.
Dương Tam chúc cô ấy kiếp sau có thể sống tốt hơn.
Cô đi từ toà nhà thực nghiệm ra, khướu giác nhạy bén ngửi thấy mùi giấy bị đốt cháy. Dương Tam nhìn về phía sau toà nhà thực nghiệm, nhấc chân đi về hướng đó. Đến ngã rẽ liền nhìn thấy một người đang đốt tiền giấy, sườn mặt sạch sẽ tuấn mỹ; khoảnh khắc này cô như nhìn thấy hình ảnh nam chính trong mấy quyển tiểu thuyết thanh xuân vườn trường.
Dương Tam mở miệng hỏi: “Chỗ tiền giấy này là đốt cho Phó Chi Đồng à?”
Thiếu niên nghe thấy âm thanh lập tức hoảng sợ đứng lên. Dương Tam không thể không cảm khái, giá trị nhan sắc của đối phương thật sự rất cao, dù đồng phục học sinh dính đầy đất cát cũng không thể che giấu được phong tư trong sáng.
Hắn gật gật đầu, nói: “Người nhà cô ấy hẳn là sẽ không đốt giấy tiền cho cô ấy, nên tôi mới làm vậy.”
Hắn tạm dừng một chút, nói tiếp: “Sau mỗi lần đốt tiền giấy, tôi đều sẽ mang tro đi, cũng sẽ cẩn thận kiểm tra xem lửa đã tắt hay chưa.”
Dương Tam nghe được lời này liền biết hắn có quen biết với Phó Chi Đồng, thậm chí còn hiểu rõ tình huống trong nhà cô ấy.
Dương Tam nhìn tiền giấy mà hắn đang đốt, lên tiếng: “Lần sau đừng tiếp tục đốt loại tiền không đáng giá này.”
Thiếu niên có chút mờ mịt.
Dương Tam nhớ đến hình tượng hăng hái làm việc nghĩa của bản thân trong mắt mọi người, có lòng tốt giải thích:
“Cậu đốt thứ này không đáng giá lại phí tiền. Một tờ tương đương với một tệ ở nhân gian. Dù cậu có thiêu một chồng hết trăm tờ thì cũng chỉ được một trăm tệ, chút tiền ấy ngay cả mua một lọ sơn móng tay cũng không đủ.”
Cô lấy điện thoại ra, lên Baidu tìm kiếm một loại minh tệ khác: “Đây, muốn đốt thì chọn loại này đi. Một tờ tương đương với một trăm đồng, đến lúc đó có thể đốt nhiều hơn một chút.”
Thiếu niên có chút ngốc: Minh tệ còn phải chú ý những điều này ư? Nghe cách nói chuyện rõ ràng minh bạch của cô, phảng phất như có thể tận mắt chứng kiến quỷ hồn ở địa phủ dùng tiền giấy mua sắm.
Hắn đáp lời bằng giọng điệu khô khốc: “Cảm ơn.”
Dương Tam nhẹ giọng đáp: “Không cần cảm ơn.”
Sau đó cô liền rời đi, một ngày làm việc tốt đích xác sẽ giúp tâm tình trở nên vui sướng.
Trước khi rời khỏi tòa nhà thực nghiệm, khóe mắt Dương Tam liếc thấy một bóng dáng quen thuộc nấp phía sau gốc cây. Trước khi thân ảnh kia chuẩn rời đi, cô khẽ giậm chân, trong nháy mắt liền xuất hiện trước mặt người nọ.
“Bạn học Thời.” Người nấp phía sau gốc cây chính là Thời Văn.
Thời Văn bị sự xuất hiện đột ngột của cô doạ sợ, theo bản năng vỗ vỗ ngực: “Dương đại sư.”
Dương Tam liếc mắt nhìn cô ta một cái: “Nên trả thù thì cũng đã trả thù, có một số chuyện nên dừng lại, đúng không, bạn học Thời.”
Sắc mặt Thời Văn trắng bệnh, biết Dương Tam đã biết rõ mọi chuyện, môi cô ta giật giật: “Chỉ là em nghe bọn họ nói Chi Đồng tự sát thật là đen đủi, tức giận quá nên mới giúp cậu ấy một phen.”
“Tôi biết.” Dương Tam đánh gãy lời nói của cô ta: “Vì vậy tôi mới không nói chuyện này với hiệu trưởng Sở.”
Gương mặt Thời Văn dần có chút huyết sắc: “Em biết rồi, cảm ơn chị.”
Dương Tam cũng chỉ nhắc nhở cô ta một chút, tránh để cô ta đi sai đường. Dù sao có không ít người sau khi phát hiện bản thân có thể phiên vân phúc vũ liền đánh mất tâm nguyện ban đầu.
Thời Văn ấp úng nói: “Em đã hiểu.”
Về phần cô ta có thật sự nghe vào hay không, Dương Tam cũng không biết.
Vụ việc xảy ra ở Trường trung học số 6 xem như đã tạm thời hạ màn, Dương Tam lại trải qua những ngày làm cá mặn.
Tháng mười, cô nhận được một bưu kiện chuyển phát nhanh.
Dương Tam mở gói hàng chuyển phát nhanh liền phát hiện bên trong toàn là sách. Hơn nữa còn là tiểu thuyết ngôn tình, đặc biệt là có không ít thể loại, nào là thanh xuân vườn trường, xuyên về cổ đại, tình yêu đô thị… cái gì cần có cũng đều có.
Đây là ai gửi cho cô vậy?
Dương Tam không cần dò hỏi, trực tiếp bấm tay tính toán. Không ngờ chỗ sách này lại là do Từ Xuân Thâm gửi cho cô?
Cùng lúc đó, Từ Xuân Thâm cũng gửi tin nhắn cho cô, nói rằng anh có mua cho cô một vài quyển tiểu thuyết để cô giết thời gian.
Đang yên đang lành Từ Xuân Thâm gửi cho cô mấy quyển sách này làm gì? Ngày thường cô cũng không xem nhiều tiểu thuyết, chỉ ngẫu nhiên đọc một vài mẫu truyện CP đồng nhân của Từ Xuân Thâm và Vi Hộ mà thôi. Mấy quyển sách này cũng không phải thể loại mà cô thích.
Đúng lúc Doãn Văn Giác đến tìm Dương Tam, nhìn thấy những quyển sách này liền hoảng sợ, dù sao hình tượng của lão đại trong lòng cậu ta cũng là thế ngoại cao nhân không dính khói lửa nhân gian, nếu đọc sách thì cũng nên là Linh Bảo Kinh, Đạo Đức Kinh. Kết quả lão đại cư nhiên thích đọc thể loại sách này!
Dương Tam vừa nhìn liền biết cậu ta đang nghĩ gì, nhanh chóng phủ nhận: “Chỗ sách này không phải của tôi, tôi chỉ là giữ hộ người khác mà thôi.” Cô có cảm giác nếu thừa nhận thì sẽ rất mất mặt.
Doãn Văn Giác bừng tỉnh: “Tôi hiểu rồi, thời điểm tôi học cấp ba cũng lén mua vài quyển tạp chí, sợ phụ huynh phát hiện sẽ làm tổn hại đến hình tượng oai hùng của tôi, nên liền nhờ mấy bạn bè giữ hộ.”
Dương Tam suy nghĩ một chút, cảm thấy những lời Doãn Văn Giác nói rất có lý. Từ Xuân Thâm là đại minh tinh vươn tầm quốc tế, nếu bị người khác phát hiện anh thích đọc những thể loại tiểu thuyết thế này thì hẳn là sẽ sụp đổ hình tượng. Khó trách anh lại tìm cớ gửi mấy quyển sách này đến chỗ cô, làm minh tinh thật không dễ dàng, từng giây từng phút đều phải chú ý hình tượng của bản thân.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo