Dương Tam cảm khái hệt như ông cụ non, trong lòng quyết định phải giúp anh giữ kín bí mật này, không để người khác biết anh có một tâm hồn thiếu nữ.

Cô cảm thấy bản thân ngày càng thiện lương, bởi lẽ nếu bán tin tức này cho paparazzi, chắc chắn có thể kiếm được một khoản tiền.

Cô cúi đầu, ngón tay lộc cộc gõ bàn phím trả lời tin nhắn của Từ Xuân Thâm: Anh yên tâm!

Sau đó cất điện thoại di động.

Trong lúc quay phim, Từ Xuân Thâm nghe thấy thông báo có tin nhắn gửi đến, mở màn hình lên, ba chữ không đầu không đuôi kia lập tức đập vào mắt anh.

Từ Xuân Thâm cân nhắc một chút, đây là đang bảo anh cứ yên tâm,đảm bảo với anh lần sau sẽ không hôn ra một ngụm máu à?

Khóe môi anh cong lên, ý cười như cảnh xuân hòa thuận.

Cách đó không xa, một nhóm diễn viên nữ đều nhìn thấy nụ cười này, không nhịn được tim đập loạn nhịp, không thể không cảm khái: Từ đại thần đúng là ngày càng yêu nghiệt, lúc cười rộ lên quả thật khiến người khác mất khống chế. Cũng không biết tương lai ai có thể thu phục được anh ấy.

Dương Tam ngồi ở vị trí phó lái của một chiếc xe thể thao, nhàn nhạt lên tiếng: “Không phải lúc trước cậu luôn miệng nói đàn dương cầm và violon đều là thứ nhạt nhẽo hay sao, tại sao hôm nay lại đột nhiên muốn đi xem diễn tấu? Đừng nói với tôi là muốn ôn lại kỷ niệm đấy nhé.”

Thời đi học Doãn Văn Giác hâm mộ một nữ thần, kết quả người đó lại hẹn hò với một nhạc sĩ, chuyện này khiến cậu ta luôn canh cánh trong lòng.

Doãn Văn Giác ho khan một tiếng, nói: “Đó đều là chuyện thời trẻ. Lão đại, tôi nói cô nghe chuyện này, Kỷ Khâm chơi đàn dương cầm và violon thật sự rất hay, nghe vào sẽ cảm nhận một hương vị thánh khiết thanh lọc lòng người.”

“Lúc trước có một nữ sinh bị hôn mê, cũng khá nổi tiếng trên mạng, hình như tên là Cao Oánh, trong lúc vô tình người nhà cô ta đã bật một khúc nhạc của Kỷ Khâm, kết quả cô ta đã thật sự tỉnh lại.”

Cao Oánh?

Cái tên quen thuộc này lập tức khiến Dương Tam lên tinh thần. Cô ta là con gái của Diêu Lan, cũng là một trong những thủ phạm khiến Phó Chi Đồng tự sát. Cô ta đã tỉnh lại rồi sao?

Doãn Văn Giác vẻ mặt kích động khi nhắc đến mấy chuyện bát quái: “Đoạn thời gian trước, con trai út của Trương gia bị quỷ ám, sau khi nghe bài hát của hắn cũng khỏe lại.”

Doãn Văn Giác chà xát tay, nói: “Vì vậy tôi muốn mời lão đại qua đó nghe một chút, xem thử rốt cuộc tác phẩm của hắn có năng lực trừ tà hay không, hay chỉ là vừa khéo mà thôi. Nếu có, tôi nhất định sẽ mua đứt album của hắn. Đến lúc đó lấy danh nghĩa pháp khí bán ra với giá cao!”

Dương Tam khẽ gật đầu: “Nhớ tính cả phần của tôi đó!”

Doãn Văn Giác vô cùng rộng rãi, nói: “Không thành vấn đề.”

Cậu ta nhìn qua kính chiếu hậu thấy Bánh Bao Thịt mơ màng sắp ngủ, buồn bực nói: “Có phải gần đây Bánh Bao Thịt vẫn luôn mệt mỏi rã rời hay không?”

Dương Tam thấy nhiều thành quên liền nói: “Trẻ con mà, ngủ nhiều một chút cũng là chuyện bình thường.”

Vốn dĩ Bánh Bao Thịt đang chuẩn bị đi ngủ, nhưng khi nhìn thấy Doãn Văn Giác đến liền nằng nặc đòi đi theo bằng được. Bởi vì đi theo Doãn Văn Giác sẽ có đồ ăn ngon.

Bánh Bao Thịt mơ màng nghe thấy tên của mình, mắt mở to, vẻ mặt mờ mịt.

Dương Tam vỗ vỗ đầu nó: “Không có gì, ngủ tiếp đi.”

Khoảng một giờ sau, bọn họ đã đến nhà hát lớn nhất thành phố R, nơi này có sức chứa lên đến chín trăm người, được khánh thành vào hai năm trước, bề ngoài có hình dạng sóng nước, kết hợp giữa phong cách cổ điển và hiện đại. Từ những chiếc xe sang trọng đậu trong bãi đỗ xe có thể nhận thấy vị nhạc sĩ này rất được giới thượng lưu chào đón.

Dương Tam không có hứng thú với âm nhạc, thứ ân nhạc duy nhất khiến cô cảm thấy hứng thú chính là tiếng đàn của Từ Xuân Thâm, chỉ cần anh diễn tấu là cô có thể nhanh chóng tiến vào giấc ngủ, còn có thể tu hành trong mộng.

Tay trái của cô dắt theo Bánh Bao Thịt vào đại sảnh. Doãn Văn Giác tài đại khí thô, mua vị trí ngồi tốt nhất, nghe nói một vé hơn một vạn tệ.

Khoảng hai mươi phút sau khi Dương Tam ngồi vào chỗ, Kỷ Khâm mặc tây trang phẳng phiu xuất hiện trên sân khấu. Dung mạo tuấn mĩ có chút yêu dị, bởi vì vẫn còn là thiếu niên nên nét đẹp khó phân biệt nam nữ. Chỉ bằng gương mặt này, muốn tiến vào giới nghệ sĩ hẳn là không thành vấn đề.

Không hiểu sao Dương Tam lại cảm thấy người này có chút quen mắt, đã gặp qua ở đâu rồi nhỉ? Trong một thời gian ngắn cô không thể nhớ ra.

Trong lúc cô đang cố gắng nhớ lại thì giai điệu violon trầm thấp ưu nhã lặng lẽ vang lên.

Tuy rằng Dương Tam không có tế bào nghệ thuật, nhưng khách quan mà nói thì tiếng đàn violon của Kỷ Khâm thật sự rất dễ nghe, ngay cả Bánh Bao Thịt mơ màng sắp ngủ cũng phải thanh tỉnh, ánh mắt tràn ngập sức sống nhìn về phía sân khấu.

Hơn nữa âm nhạc của Kỷ Khâm đích xác có hiệu quả tinh lọc.

Đợi đến khi màn diễn tấu kết thúc, cô vỗ vỗ bả vai Doãn Văn Giác: “Cậu có thể xuống tay thu mua album của anh ta.”

Tuy rằng hiệu quả trừ tà có hạn, nhưng để đối phó với một vài tiểu quỷ thì không thành vấn đề.

Đôi mắt của Doãn Văn Giác lập tức sáng lên.

Sau khi kết thúc buổi hoà nhạc, Dương Tam chuẩn bị trở về, chỉ là khi cô vừa đứng lên đã nhìn thấy Kỷ Khâm bước từ trên sân khấu xuống, dáng vẻ phong độ nhẹ nhàng khiến người ta phải dõi mắt nhìn theo.

“Dương Tam.” Khóe miệng hắn hiện lên ý cười, trong mắt tràn ngập sự vui sướng khi gặp lại cố nhân. Bất kỳ ai nhìn thấy thái độ này của hắn, đều không chút nghi ngờ người này có quen biết Dương Tam.

Nhưng Dương Tam vẫn không thể nhớ ra hắn là ai.

Kỷ Khâm tựa hồ cũng nhận ra điều này, hắn khẽ nở nụ cười, không chút để ý nói: “Lúc trước đánh cược tôi đã thua, vẫn còn nợ cô một viên nội đan hai ngàn năm tuổi.”

Biểu cảm của Dương Tam lập tức trở nên nghiêm túc: “Anh khỏe chứ, tôi rất vui khi gặp lại anh.”

Mặc kệ trước kia có quen biết hay không, hiện tại cứ làm quen trước đã!

0.07667 sec| 2398.266 kb