Bất tri bất giác Dương Tam đã đi đến phòng hiệu trưởng, điều khiến cô kinh ngạc chính là, ngày hôm nay ở đây vô cùng náo nhiệt, hiện tại có rất nhiều phụ huynh vây quanh, đa số phụ huynh đều mặc tây trang giày da hoặc quần áo hàng hiệu, nhìn qua đều là những người thành đạt.

“Tại sao con gái của tôi lại bị ghi tội? Bây giờ con bé đã học năm cuối, trường học mấy người lại ghi tội con bé, đây không phải là muốn hại cả đời con bé hay sao? Con gái tôi rất ngoan ngoãn, ở nhà còn thường xuyên giúp tôi làm việc nhà, làm sao nó có thể bắt nạt bạn học?”

“Đúng vậy, Nhã Tình nhà tôi từ nhỏ đã là học sinh ba tốt, còn được thành phố khen thưởng. Gia đình chúng tôi chính vì tin tưởng các người nên mới để con bé theo học ở ngôi trường này. Kết quả là trường học các người không thể bảo vệ tốt con gái nhà tôi, còn khiến con bé xảy ra chuyện như thế này, đến giờ tinh thần vẫn rất hoảng loạn. Thế mà trường học còn dậu đổ bìm leo, ghi tội cho con bé. Tôi sẽ nhờ báo chí can thiệp phơi bày chuyện này ra ánh sáng.”

“Phó Chi Đồng kia không phải tự mình nhảy lầu hay sao? Tại sao lại liên lụy đến con cái chúng tôi? Đây là xã hội pháp trị, không có chứng cứ thì không nên nói bậy.”

“Người sai chính là Cao Oánh kia, mấy đứa bé này đều nhát gan, không dám cãi lời cô ta. Bọn nó cũng chỉ là nạn nhân mà thôi.”

Một số học sinh bị ghi tội trong vụ việc của Phó Chi Đồng đều là những người được phụ huynh gửi gắm kỳ vọng rất cao, bởi vì có thể vào học ở trường trung học số 6 đều là những học sinh thành tích học tập không tồi. Nếu không hủy án phạt trên hồ sơ, chắc chắn sẽ ảnh đến việc chiêu sinh và nộp đơn vào các trường đại học của con cái nhà họ, do đó mấy người này không thể không nóng nảy.

Chính vì thế, phụ huynh của những học sinh này liền đoàn kết lại, chạy đến tìm hiệu trưởng.

Dương Tam quan sát thái độ của bọn họ từ nãy đến giờ đã quá đủ rồi: Những học sinh phạm sai lầm kia trong mắt những bậc làm cha làm mẹ này đều là con ngoan trò giỏi, nếu có làm sai cũng là do bị người khác bức bách.

Dương Tam nhìn hiệu trưởng đang toát mồ hôi hột, trong lòng lặng lẽ thắp cho ông ta một ngọn nến.

Thái độ của hiệu trưởng Sở rất kiên định: “Chúng tôi có chứng cứ chứng minh những bạn học bị ghi tội vào hồ sơ đều tham dự vào chuyện này.”

“Bằng chứng gì? Chỉ dựa vào bảng tường trình của mấy học sinh khác thôi sao? Nói không chừng là do mấy bạn học kia ghen ghét với con tôi thì sao. Con tôi có thành tích tốt như vậy, kỳ thi tháng đều nằm trong top 50.”

“Tôi cũng đã xem qua video của các người, chỉ là bạn học đùa giỡn với nhau, nào có chuyện bạo lực học đường nghiêm trọng như các người nói.”

“Người chết không thể sống lại, bây giờ chúng ta cũng không thể chỉ vì một người đã chết mà đạp đổ tương lai của những đứa trẻ khác, phải không?”

Những phụ huynh này rõ ràng đã có sự chuẩn bị, anh một câu tôi một câu nói liên hồi. Lời nói của bọn họ nghe thì rất có lý, nhưng nghe kỹ thì chẳng khác nào đánh rắm.

“Nếu bọn họ muốn hủy bỏ hình phạt, vậy thì cứ làm theo ý bọn họ.” Giọng nói thanh thúy của Dương Tam vang lên, hiện trường vốn ồn ào huyên náo như chợ bán thức ăn lập tức an tĩnh lại.

Hiệu trưởng Sở lộ vẻ bất đắc dĩ: “Dương đại sư.” Dương đại sư đây không phải đang khiến mọi chuyện trở nên phiền phức hay sao? Bọn họ vất vả lắm mới có thể khép tội mấy học sinh kia, cứu vãn chút danh dự, bây giờ lại phải hủy bỏ?

Tầm mắt Dương Tam đảo qua những phụ huynh đang phẫn nộ, khóe môi gợi lên ý cười lạnh:

“Dù sao bọn họ cũng không lo lắng đến an nguy của con mình, hiệu trưởng hà tất gì phải nhọc lòng vì bọn họ?”

“Cô có ý gì?” Một vị phụ huynh đeo mắt kính nhíu mày hỏi.

Dương Tam nhàn nhạt nói: “Nếu con cái của các người chịu trừng phạt, ít nhiều gì cũng có thể bình ổn oán khí của người đã chết. Nếu nửa điểm trừng phạt cũng không có, mấy người đoán xem người chết sẽ trả thù như thế nào?”

Lời nói của Dương Tam trực tiếp khiến bọn họ im miệng, kinh nghi bất định nhìn cô.

Dương Tam tiếp tục nói: “Trước khi hủy bỏ xử phạt, các người nhớ rõ phải ký kết một bản hợp đồng với nhà trường, nội dung hợp đồng phải quy định rõ ràng nếu con em các người bị quỷ hồn báo thù thì các người phải tự chịu trách nhiệm, không hề có liên quan gì đến trường học. Tiền đồ và tính mạng, các người tự chọn lấy. Con cái các người có bắt nạt người khác hay không cũng không thể dựa vào sự phán đoán của các người, mà là Phó Chi Đồng. Các người có bản lĩnh thì đến tìm cô bé nói chuyện.”

Nếu đổi lại là trước kia, những vị phụ huynh này khẳng định sẽ khịt mũi coi thường chuyện quỷ thần. Tuy nhiên, con cái bọn họ ít nhiều gì cũng đã gặp quỷ, đừng nhìn bọn họ mạnh miệng nói rằng quỷ thần đều là gạt người, nhưng trong lòng lại không tự chủ mà cảm thấy sợ hãi.

Dương Tam mỉm cười càng sâu hơn: “Chọn ngày chi bằng nhằm ngày, cứ quyết định hôm nay đi, đúng lúc tôi có thể làm nhân chứng.”

Hiệu trưởng Sở bị mấy người này náo loạn nửa ngày, đã sớm tích một bụng hỏa khí, lập tức phân phó trợ lý soạn thảo hợp đồng. Hắn cũng muốn nhìn kỹ một chút, vị phụ huynh nào sẽ ký tên lên đó, nguyện ý lấy tính mạng con em mình ra đánh cược.

“Tôi chợt nhớ ra ở công ty còn có việc, tôi xin phép đi trước.”

“Tôi còn phải về nhà nấu cơm.”

Các phụ huynh vốn hùng hổ bây giờ đều tìm cớ rời đi. Có người đầu tiên liền có người thứ hai. Thân ảnh khi rời đi của bọn họ hoàn toàn mất đi khí thế hưng sư vấn tội như lúc đến đây.

Dương Tam nhìn về phía bọn họ gọi to: “Đừng đi mà, hợp đồng đã được đóng dấu, chỉ cần ký tên mà thôi, nhanh lắm.”

Mấy người đã rời đi nghe thấy lời này bước chân ngày càng nhanh hơn, những người vẫn chưa rời đi cũng lập tức nhấc chân bỏ chạy, sợ bị Dương Tam kéo lại ký tên.

Không đến hai phút, tất cả phụ huynh đều đã rời đi.

Hiệu trưởng Sở rút khăn giấy ra lau mồ hôi: “Cảm ơn Dương đại sư.” Hắn quyết định sẽ đóng dấu một bản hợp đồng, lúc nào cũng mang theo bên người.

Hắn chần chừ một chút, nói: “Từ khi tôi mở Thiên Nhãn vẫn chưa từng nhìn thấy bạn học Phó.” Thế nhưng hắn lại thấy không ít những quỷ hồn khác, ban đầu có chút kinh hách nhưng bây giờ cũng đã dần quen.

“Chuyện nháo quỷ kia thật sự là do bạn học Phó làm ra sao?”

Dương Tam thong thả ung dung nói: “Có phải là cô bé ấy hay không cũng không quan trọng. Chỉ cần mọi người tin rằng đó là cô ấy là được. Từ bấy giờ, những chuyện bạo lực học đường ở Trường trung học số 6 sẽ giảm đi không ít.”

Có vết xe đổ này, để xem còn ai dám làm bậy.

Hiệu trưởng Sở trầm mặc một chút, nói: “Cô nói đúng.”

Sau đó, hắn chợt bật cười: “Thật ra lúc trước tôi còn hoài nghi liệu có phải do cô ra tay không.”

Khóe miệng Dương Tam giật giật: “Không đâu, nếu là tôi ra tay, không có khả năng không thấy máu.” Nếu để cô ra tay thì mọi chuyện sẽ không chỉ đơn giản là nháo quỷ thôi đâu.

Cô sờ sờ cầm, lẩm bẩm nói: “Hóa ra hình tượng của tôi trong lòng mọi người là một người ghét ác như thù hăng hái làm việc nghĩa à?”

Cảm thấy có chút xấu hổ!

1.41186 sec| 2404.055 kb