Vài ngày sau, một phần văn kiện được công khai trên mạng. Nội dung văn kiện đề cập đến việc cục trưởng Cục công an thành phố R bị nghi ngờ khinh suất trong công việc và nhận hối lộ hiện đang bị tạm giữ hình sự theo quy định của pháp luật, đồng thời phó cục trưởng Cục thủy lợi cũng bị nghi ngờ lợi dụng chức vụ quyền hạn để trục lợi, cũng đang trong quá trình điều tra. Tương tự, Diêu Lan cũng không khá hơn, bà ta bị cách chức, thậm chí còn trở thành nghi can trong một vụ án giết người.

Chuyện này rất nhanh đã xuất hiện trên Weibo, sau khi cư dân mạng biết được cục trưởng Cục công an kia là cậu của Diêu Lan thì liền rất hả dạ.

Dương Tam cũng rất tò mò không biết Diêu Lan đã trêu chọc vị nào sau lưng cô? Ra tay nhanh quá đi mất!

Từ khi cô xuống núi, thân phận quê quán đều ghi là Đạo Hoa Quan. Tuy nhiên, sau khi sư huynh Liễu Giác tiến vào nhân gian, thời điểm trước năm mới đã giúp cô sửa lại thân phận.

Cô suy nghĩ một chút, cảm thấy việc Diêu Lan bị bắt ngược lại đã cứu bà ta một mạng. Nói không chừng nữ quỷ kia nhìn thấy bà ta bị bắt vào tù xem như đã phải chịu báo ứng liền buông tha bà ta.

Sau khi xem hết những tin tức này cô liền mặc kệ. Mặc khác, Hứa Giai Hâm cũng đang điều tra việc này. Mấy ngày nay cô ấy đã phái hai tiểu quỷ theo dõi Thời Văn, quả nhiên đã tìm ra chút dấu vết.

Hứa Giai Hâm nói: “Thời Văn biết một chút đạo thuật, chuyện nháo quỷ ở trường trung học số 6 kia hẳn là do cô ta gây ra. Từ nhỏ, cô ta đã đi theo ông nội - là đạo sĩ Mao Sơn nên có lẽ cũng học được chút ít.”

Dương Tam nhướng mày: “Nói vậy là cô ta đang báo thù cho Phó Chi Đồng đã chết ư?”

Hứa Giai Hâm do dự một chút, nói: “Hình như là vậy. Ngoại trừ Cao Oánh ra, những người gặp quỷ khác ít nhiều gì cũng đã từng bắt nạt Phó Chi Đồng.”

Tâm tình Hứa Giai Hâm thật sự rất phức tạp, bình tĩnh xem xét thì những người tham gia bạo lực học đường đều là đồng loã dẫn đến cái chết của Phó Chi Đồng, nhưng phía nhà trường chỉ có thể khiển trách bọn họ trên phương diện đạo đức, không thể trừng trị bọn họ theo pháp luật.

Sau khi Phó Chi Đồng qua đời, những học sinh kia không chút hối cải, sau lưng còn lời ra tiếng vào nói năng lực thừa nhận và tâm lý của Phó Chi Đồng quá kém, chuyện xảy ra không hề liên quan tới bọn họ. Do đó khi nhìn thấy bọn họ vì chuyện quỷ nháo mà hoảng sợ, kỳ thật Hứa Giai Hâm cảm thấy rất hả dạ. Trong tiềm thức không hề có ý định ngăn cản cách làm của Thời Văn.

Dương Tam chống cằm, nói: “Vậy trước hết cứ mặc kệ, dù sao cô ta cũng không làm hại đến tính mạng người khác. Cứ để mấy tiểu đệ của cô tiếp tục nhìn chằm chằm cô ta là được.”

Hứa Giai Hâm gật đầu: “Tôi sẽ làm theo ý ngài.” Cô ấy không hề có ý kiến gì về việc Thời Văn trừng phạt những người đó, nhưng nếu thật sự nháo ra mạng người, nhất định Hứa Giai Hâm sẽ không khoanh tay đứng nhìn.

Mặc dù Dương Tam không có hứng thú với việc này, nhưng nhóm lãnh đạo trường trung học số 6 lại không thể ngồi im. Hiệu trưởng Sở gọi điện thoại cho Dương Tam:

“Chuyện quỷ nháo kia vẫn không có dấu hiệu dừng lại, Dương đại sư có thể đến xem một chút hay không?”

Dương Tam hỏi hắn: “Những học sinh tham gia bắt nạt Phó Chi Đồng đều bị ghi tội phải không?”

Hiệu trưởng Sở nói: “Những học sinh có chứng cứ tham gia vô cùng xác thực, đều bị ghi tội.”

Dương Tam đã hiểu, hẳn là còn một bộ phận vì không lưu lại chứng cứ hoặc liều chết không nhận thì không dễ dàng trừng phạt.

“Được rồi, tôi sẽ qua đó xem một chút.”

Một phần là do tháng này Dương Tam không có việc gì để làm nên mới có nhiều thời gian rảnh rỗi như vậy.

Lúc cô đến trường trung học số 6 đúng vào thời điểm tan học buổi chiều thứ bảy, vì vậy có không ít phụ huynh đến đây đón con em tan học. Lục trung cũng được xem như một ngôi trường danh giá, các học sinh năm cuối còn phải học bù cả ngày thứ bảy.

Hiển nhiên bảo vệ đã được cấp trên thông báo, thấy Dương Tam đến liền miễn tất cả bước khai báo thông tin, để cô trực tiếp đi vào.

Một đường thẳng vào bên trong, Dương Tam nhìn thấy không ít phụ huynh đi cạnh con cái, giúp bọn họ cầm cặp sách nặng nề. Nhìn mấy chiếc balo này liền biết bên trong có không ít sách vở.

Dương Tam cảm thấy mình đầu thai thật tốt, không phải làm nhân loại, nếu không cô sẽ phải đọc sách từ nhỏ, như vậy không phải sẽ mệt chết hay sao. Hiện tại cô chỉ việc ăn uống vui chơi, sống một cuộc sống nhàn hạ thoải mái.

Cô thu mọi âm thanh xung quanh vào tai, phát hiện ra có không ít người đang thảo luận chuyện quỷ nháo, dù sao đến tận bây giờ chuyện này vẫn chưa có kết luận cụ thể.

“Mẹ đã cầu giúp con một tấm bùa hộ mệnh ở miếu, con nhớ rõ lúc nào cũng phải mang nó bên người, tránh gặp phải ma quỷ. Mẹ nghe nói trong trường có một nữ sinh gặp phải quỷ, đến bây giờ vẫn chưa tỉnh lại đúng không? Hiện tại đã là năm cuối cấp, gặp phải mấy chuyện này chẳng phải sẽ ảnh hưởng đến thời gian ôn tập sao?”

“Mẹ, con đã nói với mẹ rồi, cô ta gặp phải quỷ là do cô ta bắt nạt người khác. Bạn học kia nhảy lầu cũng là vì bị cô ta bắt nạt chèn ép, nên sau khi người ta biến thành quỷ liền muốn tìm cô ta tính sổ. Con không hề quen biết với bạn học kia, người ta đến tìm con làm gì cơ chứ?”

“Là vậy à? Con không được phép giao du với loại học sinh hư hỏng thế này, tránh bị chúng nó dạy hư.”

“Con biết rồi.”

Mấy cuộc đối thoại Dương Tam nghe được đều có nội dung tương tự, cô vừa đi đến phòng hiệu trưởng vừa nghĩ: Xem ra đa số dư luận đều cho rằng những người kia gặp quỷ là do họ đáng bị như vậy, là báo ứng. Dù sao chân chính tham gia bắt nạt Phó Chi Đồng cũng chỉ có vài người, những người còn lại đều dửng dưng sống chết mặc bây, kiểu dư luận thế này cũng sẽ khiến bọn họ cảm thấy an tâm hơn. Bọn họ cho rằng bản thân không làm sai thì quỷ hồn sẽ không tìm đến bọn họ báo thù.

Đây cũng được xem như tâm lý may mắn và tiềm thức tự bảo vệ bản thân của con người.

Những suy nghĩ hiện lên trong đầu Dương Tam đều bị cô ép xuống.

0.11212 sec| 2394.086 kb