Cục trưởng Tôn trầm ngâm trong giây lát, nói: “Đây là lần cuối cùng, sau này cậu sẽ không tiếp tục giúp cháu.”

Diêu Lan vui vẻ: “Cảm ơn cậu. Cậu có điều tra được lai lịch của Dương Tam kia không?”

Cục trưởng Tôn nhàn nhạt nói: “Cũng chỉ là một đạo trưởng bình thường, xuất thân Đạo Hoa Quan, sư phụ là Trấn Nguyên Tử, cha mẹ cô ta mất sớm, những cái khác đều không có.”

Hắn cười nhạo một tiếng: “Bây giờ đã là năm nào rồi mà còn có người lấy cái tên này.”

Diêu Lan hỏi: “Sư phụ cô ta có địa vị gì không?”

Cục trưởng Tôn nói: “Chỉ là một nông dân trồng rau bình thường.” Chính bởi vì sau khi nghiêm túc điều tra, phát hiện đối phương không phải là người bối cảnh gì nên hắn mới đồng ý giúp đứa cháu gái này. Chức vị này của hắn, người nào có thể đắc tội, người nào không thể đắc tội, trong lòng hắn hiểu rất rõ ràng.

Diêu Lan cười cười: “Vậy thì làm phiền cậu rồi.”

Chỉ cần người cậu này ra tay, bà ta không cần phải lo lắng, đến lúc đó không sợ Dương Tam không chủ động đến cửa cầu xin.

Ra tay đối phó với một người nông dân không cần cục trưởng Tôn hao tâm tổn sức. Hắn thấy Trấn Nguyên Tử nhận thầu một ngọn núi ở thành phố R, trực tiếp lấy lý do với danh nghĩa quản lý nguồn nước, trực tiếp tìm lý do, lấy danh nghĩa sửa chữa đường ống nước, tạm ngừng cung cấp nước ở khu vực đó. Đối với người trồng rau, không có nước chính là bóp chặt huyết mạch của họ. Muốn làm được việc này, hắn chỉ cần ăn một bữa cơm với phó cục trưởng Cục thủy lợi, ngay cả tặng quà cũng không cần.

Sau khi sắp xếp mọi chuyện, rất nhanh hắn liền quên mất chuyện nhỏ này. Chỉ là dù thế nào, cục trưởng Tôn cũng không nghĩ đến, chưa đến nửa ngày, hắn đã nhận được điện thoại của ba vợ.

“Là cậu cho người ngừng cung cấp nước ở những nơi gần Thiên Bảo Sơn đúng không?”

Cục trưởng Tôn không ngờ chuyện này sẽ kinh động đến ba vợ, nói: “Đúng vậy, chẳng lẽ Trấn Nguyên Tử kia báo án sao? Ba, đến lúc đó chỉ cần tìm người trông chừng hắn, không để hắn làm gì là được.”

Mấy chuyện như vậy hắn đã làm rất nhiều lần.

Ba vợ hắn lại không nhịn được bắt đầu chửi ầm lên trong điện thoại: “Ai cho phép cậu ngừng cung cấp nước ở khu vực đấy? Chính bản thân cậu không muốn làm quan cũng đừng làm liên lụy đến tôi. Có phải cậu muốn hại chết tôi hay không?”

Cục trưởng Tôn vốn đã uống chút rượu nên có chút mơ hồ, nghe được lời này liền trực tiếp thanh tỉnh, ấp a ấp úng nói: “Trấn Nguyên Tử kia không phải chỉ là một nông dân trồng rau bình thường thôi sao?”

Bởi vì tên người này rất giống vị kia trong Tây Du Ký, nên hắn vẫn nhớ rất kỹ.

“Nông dân trồng rau bình thường cái gì cơ chứ! Cậu thử tìm cho tôi xem trên đời này còn có nông dân bình thường nào như thế không?” Ba vợ hắn trực tiếp rít gào ở trong điện thoại:

“Cậu có biết hiện tại phần lớn số lúa nước trên thị trường đều là do hắn trồng hay không? Có biết ngọn núi kia là do cấp trên trực tiếp giao cho hắn làm ruộng thực nghiệm hay không?”

“Việc này tôi không quản được, bản thân tôi còn khó bảo toàn, cậu tự lo liệu đi.”

Sau khi hung hăng mắng cục trưởng Tôn một trận, ba vợ hắn lập tức cúp máy, để lại một mình cục trưởng Tôn ngây ngốc nhìn điện thoại, không biết tiếp theo phải làm gì. Chỉ là ngừng cung cấp nước mà thôi, sao lại biến thành việc lớn ngay cả ba vợ hắn cũng không quản được?

Cục trưởng Tôn yên lặng xuất thần, sau đó chợt tỉnh táo, vội vàng gọi điện thoại cho Phó cục trưởng Cục thủy lợi, để hắn dừng tay lại.

Chỉ là bất luận cục trưởng Tôn gọi bao nhiêu lần, bên kia đều không có người nghe máy, trong lòng cục trưởng Tôn đột nhiên có dự cảm chẳng lành, hắn mở danh bạ lên, xem có thể tìm thêm vài bạn bè ra tay giúp đỡ hay không.

Chỉ vừa ngừng cung cấp nước nửa ngày, nếu xin lỗi đàng hoàng, hẳn là không có việc gì… đúng không?

Trong lòng hắn đã mắng đứa cháu ngoại kia đến mức máu chó phun đầy đầu: Nếu không phải Diêu Lan nhất quyết phải hơn thua với người ta, cũng sẽ không liên lụy đến hắn.

Lúc này chuông cửa đột nhiên vang lên, cục trưởng Tôn đi về phía cửa, từ mắt mèo nhìn ra bên ngoài - một người đàn ông đội mũ đứng ở cửa.

“Chuyển phát nhanh của ngài đã đến.”

Cục trưởng Tôn thở phào nhẹ nhõm - hẳn là vợ hoặc con gái hắn mua hàng trên mạng.

Hắn vừa mở cửa đột nhiên có vài người ập vào.

“Chúng tôi nhận được thư tố cáo, ngài bị tình nghi có liên quan đến một vụ hối lộ hơn ngàn vạn tệ, mời ngài đi cùng chúng tôi một chuyến.”

Diêu Lan còn chưa biết bà ta đã hại cậu mình vào cục cảnh sát, hiện giờ bà ta đang ngồi xe lên núi.

Đạo quan này là do một người bạn học cũ đề cử với bà ta, nghe nói vị đạo trưởng kia tu vi cao thâm vô cùng. Hai ngày nay tay bà ta không chỉ không thể nhấc lên được mà còn liên tiếp gặp ác mộng. Bà ta không chờ được đến lúc Dương Tam chủ động nhận thua, đành phải đi tìm đạo sĩ khác giúp mình đuổi quỷ.

Lão đạo trưởng tiên phong đạo cốt nhìn bà ta, hỏi: “Là Diêu Lan nữ sĩ phải không? Mấy ngày gần đây bà bị lệ quỷ quấy nhiễu?”

Gương mặt Diêu Lan thoáng hiện lên nét vui vẻ, cảm thấy vị lão đạo trưởng này đúng là không phụ lời ca ngợi của bạn học cũ, thần cơ diệu toán.

Lão đạo trưởng vẻ mặt nghiêm túc nói: “Oan có đầu nợ có chủ, Diêu nữ sĩ nếu muốn hóa giải thù hận của lệ quỷ, ngài vẫn nên đi tự thú đi, chỉ có lao ngục mới có thể hóa giải được nguy cơ này.”

Nụ cười trên mặt Diêu Lan dần dần biến mất: “Ông không thể giúp tôi đuổi cô ta đi sao?”

Lão đạo trưởng vuốt ve chòm râu trắng: “Tuy rằng tôi có thể, nhưng Tổ sư gia đã báo mộng cho tôi, nói tôi không nên làm vậy.”

Lời dạy bảo của Tổ sư gia, đương nhiên hắn phải nghiêm cẩn tuân thủ.

Diêu Lan: Tổ sư gia báo mộng cái gì cơ chứ! Hắn định lừa bà ta à? Xem bà ta là đứa trẻ lên ba hay sao?

Diêu Lan chạy đến tất cả các đạo quan ở thành phố R, tìm gặp những vị đạo trưởng có chút danh tiếng, kết quả không một ai đồng ý ra tay giúp đỡ bà ta! Điều này khiến bà ta vừa tức giận vừa sinh ra sợ hãi. Bà ta không hề tin chuyện Tổ sư gia báo mộng, khẳng định là có người cố ý ngăn cản, muốn đối phó với bà ta.

Không có khả năng là nha đầu Dương Tam kia. Tuy nhiên, suy đoán này nhanh chóng bị bà ta phủ nhận.

Hừ, nếu đạo sĩ không đồng ý giúp đỡ thì bà ta sẽ đi tìm hòa thượng.

Diêu Lan tiếp tục bảo tài xế lái xe đến chùa miếu.

Chỉ là không chờ bà ta mở miệng, lão tăng nhân liền a di đà phật một tiếng, biểu cảm mơ hồ ẩn chứa sự thương hại.

Diêu Lan đã quá quen thuộc với thái độ này: “Ông đừng nói với tôi là Phật tổ cũng báo mộng cho ông đấy nhé?”

Lão tăng nhân chắp tay trước ngực: “Nếu thí chủ đã biết thì tôi cũng không nhiều lời nữa. Bể khổ vô biên, quay đầu là bờ.”

Diêu Lan: ???

0.09784 sec| 2405.461 kb