Diêu Lan ngẩn ngơ, Tử Tiêu Cung? Thành phố R có một trường học danh giá như vậy à? Sao bà ta lại chưa từng nghe nói qua?

Dương Tam khẽ nhíu mày, chậm rãi nói: “Nếu không có biện pháp vào Tử Tiêu Cung, vậy thì Ngọc Hư Cung cũng được! Còn Đâu Suất Cung hay Bích Du Cung thì sao?”

Diêu Lan đã từng nghe qua cái tên Đâu Suất Cung - ai xem Tây Du Ký mà không biết đây là địa bàn của Thái Thượng Lão Quân?

Thân thể Diêu Lan khẽ run rẩy, cảm thấy Dương Tam đang cố ý sỉ nhục bà ta, nếu không đang êm đẹp tại sao lại đề cập đến mấy cung điện trong thần thoại. Bà ta lạnh lùng nói:

“Trò đùa này không hề buồn cười chút nào.”

Ai có thể sắp xếp con người vào địa bàn của thần tiên cơ chứ?

Dương Tam nâng chung trà lên, nhấp một ngụm: “Ngoài những nơi này ra, mấy trường học khác tôi đều không cần.”

Ngay từ đầu cô không hề muốn nhắc đến những nơi này, chỉ là nhìn bộ dạng kiêu căng tràn đầy tự tin của Diêu Lan, đúng là mạnh miệng không sợ tắc đầu lưỡi. Vậy thì Dương Tam liền làm theo mong muốn của bà ta, trực tiếp nói ra mấy cái tên tốt nhất, những nơi khác cô quả thật chướng mắt.

Diêu Lan hít sâu một hơi, cố gắng dập tắt lửa giận trong lòng, dù gì bà ta cũng có việc cần cầu xin cô gái này.

“Làm đạo trưởng, không phải cô nên xem việc hàng yêu trừ ma là nhiệm vụ của bản thân, nhìn thấy ác quỷ chẳng phải cô nên chủ động tiêu diệt hay sao?”

Dương Tam liếc mắt nhìn bà ta một cái: “Hàng yêu trừ ma đó là Phật giáo, thứ mà môn phái chúng tôi mưu cầu chình là tự nhiên vô vi.” Làm việc hoàn toàn dựa theo bản tâm. Tựa như bây giờ cô không nghĩ đến chuyện giúp bà ta, đây chính là bản tâm của cô.

Xem như Diêu Lan đã nghe hiểu, Dương Tam căn bản không có ý giúp bà ta.

“Nếu cô không muốn giúp đỡ tôi, vậy tại sao lại đồng ý đến đây gặp mặt?” Đây không phải là chơi bà ta hay sao?

Dương Tam vô cùng thẳng thắn thừa nhận: “Bởi vì thức ăn ở nhà hàng này hương vị không tồi.”

Diêu Lan suýt chút nữa nôn ra một ngụm máu tươi, trực tiếp đứng lên, nổi giận đùng đùng rời đi. Bà ta vốn không phải là kiểu người nhịn nhục, nếu không phải vì muốn Dương Tam ra tay giúp đỡ, nơi nào sẽ nén giận như vậy. Bà ta không tin trên đời này chỉ có mỗi Dương Tam là đại sư.

Bà ta không thể nuốt trôi cục tức này, sau khi lên xe liền lấy điện thoại di động ra, gọi một cuộc điện thoại

Thức ăn ngon chưa được mang lên, nên Dương Tam vẫn tiếp tục ngồi đợi. Đêm nay ít nhiều gì cũng nhờ có Diêu Lan mà cô không cần gọi điện thoại đặt chỗ trước ở nhà hàng này.

Một lát sau, một thân ảnh nhẹ nhàng bay vào, chính là nữ quỷ vẫn luôn nằm sấp trên vai Diêu Lan.

Nữ quỷ này có mái tóc dài, vết máu trên mặt không thể che lấp được ngũ quan tú mỹ, lúc còn sống hẳn là một mỹ nữ.

“Cảm ơn đạo trưởng.” Nữ quỷ hành lễ với cô, nói lời cảm tạ. Cô ta có thể cảm nhận được một hơi thở cực kỳ nguy hiểm trên người Dương Tam, bởi vậy thái độ khi nói chuyện với cô cực kỳ cung kính.

Dương Tam nâng mắt nhìn cô ta: “Cô đúng là bị bà ta hại chết à?”

Nữ quỷ nhớ lại chuyện lúc còn sống, cảm xúc oán độc bất giác tỏa ra xung quanh: “Diêu Lan sợ tôi sinh được con trai, uy hiếp đến địa vị của bà ta, liền sai người đẩy tôi xuống lầu, một xác hai mạng. Tôi muốn bà ta phải đền mạng!”

Dương Tam nhanh chóng bắt được trọng điểm: “Nói vậy cô là người phá hoại gia đình người khác à?” Một người một quỷ này, một bên là tiểu tam, có ý đồ mẫu bằng tử quý, một bên thì tàn nhẫn độc ác, hai người chỉ có thể nói là chó cắn chó. Người xui xẻo thật sự chính là đứa bé kia, đầu thai không tốt.

Dương Tam không muốn giúp Diêu Lan, nhưng cũng lười giúp nữ quỷ này.

Thần sắc nữ quỷ cứng đờ lại một chút, nói sang chuyện khác: “Vừa nãy ở bãi đỗ xe, Diêu Lan đã gọi điện thoại cho cậu của bà ta là Cục trưởng Cục công an, nhờ ông ta điều tra tin tức về người thân của cô, dường như có ý định ngáng chân bạn bè thân thích nhà cô.”

Dương Tam nghe thấy lời này thì nở nụ cười: “Cứ để bọn họ tận lực điều tra, nếu có thể ngáng chân thành công thì xem như tôi thua.”

Thật thú vị, đã lâu rồi cô chưa gặp qua người nào ngốc nghếch đến mức hồn nhiên như vậy. Có lẽ bởi vì bà ta vẫn luôn đứng ở vị trí cao nên mới không chịu được nửa điểm tức giận. Bất quá đối phương dám hành động không kiêng nể gì cũng chỉ vì xem Dương Tam như một tiểu đạo trưởng bình thường.

Dương Tam bỗng nhiên có chút tò mò, lúc cô xuống núi chỉ làm bừa một tờ giấy chứng minh thư, không biết phòng làm việc yêu quái đã cấp cho cô thân phận gì. Cũng không biết cuối cùng người cậu kia của Diêu Lan sẽ điều tra đến ai?

Cô không nhịn được muốn thử nghe ngóng một phen, khóe mắt đuôi mày đều là ý tứ muốn xem kịch hay. Bất kể điều tra đến trên người ai thì người xui xẻo cũng không phải là cô.

Tôn gia.

Cục trưởng Tôn nhìn thấy cháu ngoại gái đến cửa, không nhịn được lên tiếng: “Đã đến lúc nào rồi, cháu không lo xử lý tốt chuyện của Oánh Oánh, ngược lại nhất định phải gây khó dễ cho một vị đạo trưởng cơ chứ!”

Đứa cháu gái bên nhà mẹ này của hắn trêu chọc không ít phiền toái, sự việc bạo lực học đường của Oánh Oánh ồn ào huyên náo, nếu không phải hắn nhiều lần xử lý hot search thì suýt chút nữa ngọn lửa này đã cháy lan đến trên người hắn. Thật ra, cũng chỉ vì đã đồng ý với em gái sẽ chiếu hai mẹ con Diêu Lan thật tốt, nếu không cục trưởng Tôn cũng không muốn gây tai họa cho bản thân.

Diêu Lan nói: “Cháu đây cũng là vì muốn cứu lấy bản thân và Oánh Oánh. Dương Tam kia rõ ràng có biện pháp giúp đỡ chúng ta, nhưng lại nhất quyết không đồng ý. Chính vì vậy, lúc này cháu mới nảy sinh ý định dạy cô ta cách làm người, để sau này cô ta thông minh hơn.

Bà ta tạm dừng một chút, sau đó lại lên tiếng: “Hơn nữa cháu hoài nghi chuyện này nhất định có liên quan đến cô ta, nếu không tại sao cô ta vừa đến Trường trung học số 6 một chuyến, trên mạng đã xuất hiện không ít tin nóng về chuyện của Oánh Oánh.”

Lúc ấy bà ta phải tốn không ít sức lực mới có thể áp xuống tin tức này.

Bởi vì sự trùng hợp này, Diêu Lan liền đem mọi chuyện đổ lên đầu Dương Tam. Thêm vào mối hận bị cự tuyệt đêm nay, thù mới hận cũ, bà ta không thể nào nhẫn nhịn, nhất định phải khiến Dương Tam đẹp mặt, để cô nhận thức rõ một điều, xã hội này không dễ lăn lộn như cô tưởng tượng.

0.09110 sec| 2416.625 kb