Diêu Lan miễn cưỡng nói: “Cô đang nói bậy cái gì đó.”
Chỉ là giọng nói này nghe thế nào cũng rất yếu ớt. Bà ta nhớ lại hai tháng nay, quả thật bả vai ngày càng nhức mỏi, đến bệnh viện kiểm tra cũng không có kết quả, giữa ban ngày ban mặt, mồ hôi lạnh trực tiếp tuôn ra như tắm.
Người phụ nữ mang thai khoảng bảy tám tháng…
Hiệu trưởng Sở đại khái mấy lần trước đã chịu không ít thiệt thòi, không nhịn được tiếp lời: “Đúng vậy, đi giày xăng đan màu xanh nhạt, quần áo màu cam.”
“Đừng nói nữa!” Diêu Lan đột nhiên cất cao giọng, đáy mắt mơ hồ hiện lên nỗi kinh sợ, bà ta ngắt lời hiệu trưởng Sở, nói:
“Tôi còn có việc, tôi đi trước.”
Nhìn thế nào cũng thấy bà ta đang chạy trối chết.
Hiệu trưởng Sở cảm thấy, sau khi mở Thiên Nhãn cũng có chút lợi ích, lúc trước mỗi lần vị thư ký phòng giáo dục này đến đây đều giáo huấn bọn họ đến mức máu chó phun đầy đầu.
Trong khoảng thời gian ngắn không tìm được hồn ma của nữ sinh kia, Dương Tam liền chuẩn bị trở về nghỉ ngơi trước, dặn dò hiệu trưởng Sở nếu nhìn thấy quỷ thì gọi điện thoại cho cô, cô cũng tiện tay để lại cho vị hiệu trưởng này một tấm phù chú.
Trước khi ra khỏi cổng trường, một giọng nói rụt rè sợ sệt gọi cô lại.
“Dương thiên sư.”
Dương Tam quay đầu lại liền thấy một nữ sinh dáng người gầy yếu, mang kính đen, diện mạo bình thường, nếu ném vào trong biển người chắc chắn sẽ không có ai nhận ra.
“Có việc gì sao?” Dương Tam dừng bước.
Nữ sinh kia lên tiếng: “Em có thể nói chuyện với chị về chuyện của Chi Đồng hay không? Giáo viên không cho phép chúng em tiết lộ ra ngoài, nhưng em cảm thấy nên nói cho chị biết.”
Dương Tam hiểu ra: “Em là bạn học của cô bé kia à?”
Nữ sinh gật gật đầu: “Chúng ta qua bên kia nói chuyện.”
“Chi Đồng là bạn cùng phòng với em, vào học kỳ 1 cô ấy và Cao Oánh xảy ra mâu thuẫn, cụ thể là mẫu thuẫn gì thì em không rõ.” Hốc mắt nữ sinh kia ửng đỏ, nghẹn ngào nói:
“Cao Oánh là chị đại trong lớp, khi đó đã trực tiếp lên tiếng bảo mọi người cô lập Chi Đồng, không được qua lại với bạn ấy. Em cũng sợ bị bạn bè cô lập, nên không dám đi cùng Chi Đồng.”
Âm thanh cô bé run rẩy, có chút hối hận đồng thời chán ghét bản thân mình. Tay cô bé nắm chặt thành quyền, đặt trên đầu gối.
“Khi đó dù là ở ký túc hay trong lớp học, mọi người đều xem như Chi Đồng không tồn tại, là người vô hình. Thành tích của cậu ấy giảm rất nhanh. Nửa tháng trước, vào giờ nghỉ trưa, cậu ấy đột nhiên rời khỏi ký túc xá, sau đó bọn em nhận được tin cậu ấy tự sát.”
Bạn học Thời Văn hít hít mũi, dùng ánh mắt chờ mong nhìn Dương Tam: “Chị thật sự có thể nhìn thấy Chi Đồng sao?”
Dương Tam bình tĩnh nói: “Đã nhìn thấy.”
Thời Văn ngây người một chút, nước mắt tràn mi: “Vậy chị có thể giúp em chuyển lời xin lỗi đến cậu ấy được không?”
“Thành thật xin lỗi, bởi vì em hèn nhát nên chỉ biết nhắm mắt làm ngơ trước những chuyện không hay xảy ra với cậu ấy. Tất cả chúng em đều góp phần gây nên cái chết của cậu ấy.”
Cô bé lệ rơi đầy mặt, không nhịn được khóc không thành tiếng.
Dương Tam chỉ lẳng lặng quan sát cô bé: “Quan hệ của em và cô ấy rất tốt à?”
Thời Văn nghẹn ngào, nói: “Chúng em là bạn học từ năm cấp hai.”
Dương Tam nói: “Chờ khi nào nhìn thấy Phó Chi Đồng, tôi sẽ chuyển lời giúp em.”
Dương Tam nhìn theo bóng dáng Thời Văn chạy về ký túc xá, biểu tình lãnh đạm.
Bánh Bao Thịt cắn ngón tay, biểu tình mờ mịt, cậu nhóc thắc mắc: “Không phải chúng ta không nhìn thấy Phó Chi Đồng à?”
Dương Tam bình tĩnh nói: “Ừ, tùy tiện dỗ dành cô bé một chút.” Cô lắc đầu nói: “Cô ta thật sự thiếu kiên nhẫn.”
Cô bé tên Thời Văn kia diễn cũng rất giống thật, nhưng nếu muốn nói cô ta có tình cảm sâu đậm với người chết thì không phải. Cô ta đến đây chủ yếu muốn nói cho cô biết Cao Oánh hôn mê là do gieo gió gặt bão, không đáng đồng tình. Tuy nhiên những việc liên quan đến Cao Oánh, hẳn là cô ta không nói dối. Mặc dù như thế, Dương Tam vẫn cảm nhận được cảm giác không thoải mái trên người cô ta.
Dương Tam quyết định về nhà trước, để Hứa Giai Hâm đi theo Thời Văn, cô có dự cảm, cô gái này nhất định có liên hệ với manh mối.
Chờ sau khi trở về, cô giao lại việc này cho Hứa Giai Hâm, thủ hạ của cô cũng có vài tên tiểu đệ, phái hai người theo dõi hẳn là không thành vấn đề.
Sau khi Hứa Giai Hâm biết được chuyện này đã lập tức đồng ý. Nghĩ đến Phó Chi Đồng đã tự sát, cô ấy không nhịn được thở dài một hơi.
“Chuyện bạo lực học đường này không phải hiếm gặp.” Trước kia, Hứa Giai Hâm có người bạn học chung tiểu học, sau khi chuyển trường cũng vì bị bạn học trong lớp bắt nạt, tính tình vốn sáng sủa hoạt bát dần trở nên yếu đuối. Tuy nhiên, tất cả đều là trẻ vị thành niên, vì thế sau đó dù mọi chuyện bị phanh phui nhưng hình phạt lại rất nhẹ nhàng, cùng lắm chỉ là cảnh cáo.
Nhiều người nghĩ rằng đây chỉ là những cãi vã nho nhỏ giữa các bạn cùng lớp, cũng chẳng phải chuyện gì lớn lao.
Dương Tam không có cách nào đồng cảm với chuyện này, dù sao bản thân cô cũng có thiên phú và hậu trường, không đến phiên những người khác khi dễ lên đầu cô. Yêu giới vốn là nơi thực lực hơn hẳn phép tắc.
Đương nhiên, nếu nguyên nhân Phó Chi Đồng tự sát là do bị Cao Oánh khi dễ thì việc cô ta bị quỷ hồn trả thù cũng là nhân quả tuần hoàn, không thể oán trách người khác, Dương Tam cũng không muốn ra tay giúp đỡ.
Sau khi giao mọi chuyện cho Hứa Giai Hâm, cô liền tiếp tục làm chuyện của mình.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo