Đợi sau khi cả đám hồ ly này rời đi, Dương Tam mới phát hiện ra một vấn đề. Thời điểm cắt đuôi hồ ly thật ra cô đã hết giận, nhưng bất luận là Tô Mi hay mẹ cô ta đều nghiệp vụ không thuần thục, khiến máu nhuộm đỏ cả sàn nhà. Người không biết còn tưởng đây là hiện trường vụ án mạng nào đó.

Dương Tam có chút chột dạ, nếu đây là địa bàn của cô thì chỉ cần trực tiếp bảo Tiểu Kim và Hứa Giai Hâm dọn dẹp sạch sẽ là được, nhưng nơi này là nhà của Từ Xuân Thâm.

Cô hắng giọng, nói: “Tôi sẽ mang tấm thảm này đi giặt sạch sau đó mang trả lại cho anh.”

Tấm thảm này nhìn qua có vẻ khá đắt, nếu để Dương Tam bồi thường thì không khác gì lóc da cắt thịt cô cả.

Từ Xuân Thâm cũng không để ý đến chuyện này: “Không có việc gì.” Anh dừng lại một chút, không biết nên nói thế nào:

“Vừa nãy cô nói với bọn họ, tôi là người của cô…”

Dương Tam chớp chớp mắt, nói: “A, anh nói chuyện này à.” Tuy rằng trong tâm tư của cô Từ Xuân Thâm là mỹ vị đứng đầu thực đơn, nhưng đây là bí mật không thể tiết lộ! Nếu để lộ ra ngoài, chỉ sợ sau này cô không thể tiếp tục đến đây cọ cơm.

Cô ngoan ngoãn nói: “Thành thật xin lỗi, liên lụy đến anh rồi.” Mấy con hồ ly kia chắc chắn sẽ không giữ bí mật, chỉ sợ thanh danh của Từ Xuân Thâm ở Yêu giới sẽ trở thành một tên tiểu bạch kiểm nhân loại mà cô đang nuôi dưỡng.

Thật ra khi Từ Xuân Thâm nghe thấy tuyên bố kia, tâm tình cực kỳ vui sướng, mặc dù anh biết rõ Dương Tam không hề có ý kia.

“Không sao, có danh hiệu này, tôi ở Yêu Giới cũng có thể cáo mượn oai hùm, đúng không!”

Dương Tam thập phần nghĩa khí vỗ vỗ ngực: “Anh cứ tự nhiên! Ra cửa cũng có thể báo tên tôi!” Nhớ lại năm đó, cô chính là nhân vật phong vân vang dội! Đương nhiên Dương Tam tin tưởng, hiện tại Yêu tộc chắc chắn đã biết tin cô tái xuất giang hồ.

Từ Xuân Thâm nghiêng đầu nhìn cô, trong mắt tràn ngập ý cười, bên môi nở nụ cười giảo hoạt: “Vậy không phải nên đóng dấu hay sao?”

Dương Tam khẽ ngây người, lặp lại: “Đóng dấu?”

Từ Xuân Thâm tốt tính nên lập tức giải thích: “Ví dụ như lưu lại hơi thở của cô trên người tôi, nếu không những người khác cũng không tin tôi là người của cô thì phải làm sao?”

Mặc dù mấy lời này rất dễ khiến người ta suy nghĩ linh tinh, Từ Xuân Thâm vẫn bày ra khí chất trời quang trăng sáng, phảng phất giống như đang thảo luận với cô về vấn đề thời tiết.

Dương Tam bừng tỉnh: “Ý của anh là đóng dấu như đóng dấu lên thịt heo sao?”

Khóe miệng Từ Xuân Thâm giật giật, cuối cùng vẫn vứt bỏ liêm sỉ, lựa chọn bản thân bị đóng dấu như thịt heo, cái gật đầu này nặng nề như núi Thái Sơn.

Dương Tam có chút đau đầu, biện pháp tốt nhất để yêu quái lưu lại mùi hương đó chính là đi tiểu hoặc phân, nhưng cô nhất định không thể làm như vậy, quá tổn hại hình tượng. Vậy thì cắn một ngụm đi? Nếu cắn Từ Xuân Thâm một ngụm, hẳn là hương vị sẽ rất ngon?

Dương Tam nghiêm túc nói: “Vậy tôi cắn một ngụm nhé?”

Từ Xuân Thâm chợt nhớ đến chuyện lên hot search lần trước, liền nói: “Đừng cắn ở má.”

Lúc ấy, ở trong mộng, Dương Tam cắn anh một cái, khiến anh đứng đầu hot search, tin đồn bay đầy trời.

Tầm mắt Dương Tam bắt đầu tuần tra trên người Từ Xuân Thâm, tìm kiếm nơi thích hợp nhất để xuống tay. Phần má không được, phần cổ cũng không thích hợp lắm. Dù sao Từ Xuân Thâm cũng là đại minh tinh, nếu ai chụp được dấu vết gì ở cổ anh thì không ổn lắm, vậy thì không thể giải thích.

Cô quyết định, nếu thế thì cắn vào môi vậy!

Đôi môi mềm mại chính là bộ phận mỹ vị nhất!

Sắc mặt cô trở nên nghiêm túc, “Tôi tới đây… khụ, ý tôi là tôi đóng dấu đây!”

Bởi vì quá mức kích động nên cô không cẩn thận nói ra lời trong lòng.

Kinh hỷ đến nhanh như một cơn gió lốc xoáy.

Hiếm khi Từ Xuân Thâm ngây người đến vậy - ngay từ đầu anh còn nghĩ cùng lắm thì Dương Tam sẽ lưu lại chút dấu vết ở cổ tay anh mà thôi, vậy nên khi cô hôn xuống môi anh, toàn thân anh lập tức đông cứng lại, trực tiếp bị đẩy ngã lên sô pha.

Ngay từ đầu bởi vì khiếp sợ xen lẫn sự vui sướng nên anh không hề động đậy, mãi đến khi trên môi truyền đến cơn đau anh mới phản ứng lại. Dương Tam đóng dấu thế này không phải quá mạnh mẽ hay sao? Đây căn bản không phải là hôn, mà là cắn.

Tuy nhiên, dù vậy Từ Xuân Thâm cũng không nỡ đẩy Dương Tam ra. Cơ hội hiếm có thế này, nếu vuột khỏi tầm tay thì anh xứng đáng độc thân cả đời!

Hiện tại có thể nói anh vừa đau vừa vui sướng, một mặt là bởi vì Dương Tam chủ động hôn môi khiến anh vui mừng như điên, mặt khác cảm thấy bất đắc dĩ vì đối phương không có kinh nghiệm. Hôn môi và cắn hoàn toàn khác nhau.

Thời điểm Dương Tam cắn xuống chỉ có một suy nghĩ duy nhất: Quả nhiên còn ngon hơn so với tưởng tượng. Mấy món gan rồng tủy phượng gì đó so ra còn kém xa!

Vốn dĩ cô chỉ muốn nếm thử một chút, nào ngờ hương vị này lại quá mê người nên trong lúc nhất thời liền có chút mất khống chế.

Lúc đầu chỉ muốn cắn một ngụm, nhưng sau khi cắn xuống liền không thể dừng lại. Giờ phút này, lý trí của cô dường như bị thiêu cháy không còn một mảnh, trong đầu chỉ còn lại dục vọng.

Trong đầu cô hiện lên một câu nói đã từng đọc qua trong tiểu thuyết: Thừa nhận đi, cô đã mê muội tiểu yêu tinh điềm mỹ này đến mức không thể buông tay.

Muốn ăn, muốn ăn nhiều nữa, cơ thể cô hiện đang rất đói khát. Lúc này, người duy nhất có thể giúp cô bình ổn cơn đói khát cũng chỉ có Từ Xuân Thâm mà thôi. Máu của anh càng ngọt ngào hơn so với những người khác.

1.11282 sec| 2391.352 kb