Bốn người bước vào thang máy, thuận lợi lên đến tầng bảy, sau đó ra khỏi thang máy liền đi thang bộ lên sân thượng.

Ngay khi cửa sân thượng vừa được đẩy ra, một cơn gió lạnh lẽo thổi qua khiến tinh thần sảng khoái.

Dương Tam nhìn quanh sân thượng một vòng, hỏi: “Mọi người có quần áo Phó Chi Đồng từng mặc lúc còn sống hay sinh thần bát tự của cô ấy hay không?”

Nếu có mấy thứ này cô có thể trực tiếp triệu hoán Phó Chi Đồng, tiết kiệm được rất nhiều thời gian và sức lực.

Hiệu trưởng Sở lắc đầu: “Cha mẹ Phó Chi Đồng đã mang hết đồ đạc của trò ấy về nhà.”

Thái độ của thầy Cố bất giác lộ ra sự chán ghét nhàn nhạt: “Nếu tiếp tục liên hệ với ba mẹ cô bé, rất có khả năng bọn họ sẽ lại dùng công phu sư tử ngoạm tống tiền chúng ta thêm một lần nữa.”

Sau khi Phó Chi Đồng qua đời, ba mẹ cô bé liền đến trường học hung hăng náo loạn một trận, sau khi tống tiền thành công sáu mươi vạn tệ mới mỹ mãn rời đi.

Dương Tam nhìn biểu cảm của hắn liền đại khái đoán ra nội tình. Một thiếu nữ lựa chọn nhảy xuống từ nơi này hẳn là đã tràn ngập tuyệt vọng đối với thế giới hiện tại.

“Dương đạo trưởng, mọi chuyện thế nào rồi?”

Hiệu trưởng Sở không nhịn được lên tiếng hỏi.

Dương Tam nói: “Quỷ hồn của cô ấy không có ở tòa nhà thực nghiệm này.”

Hiệu trưởng Sở nghe vậy liền có chút thất vọng, hơn ai hết, hắn rất hy vọng chuyện này có thể nhanh chóng được giải quyết.

Dương Tam suy nghĩ một chút, nóng lòng muốn thử liền lập tức đề nghị: “Nếu không để tôi mở Thiên Nhãn cho hai người? Thiên Nhãn có thể nhìn thấy quỷ hồn, chờ đến khi hai người nhìn thấy cô bé ấy thì lại gọi tôi đến đây?”

Tuy nhiên biện pháp này không thể kéo dài, chỉ có thể duy trì trong một khoảng thời gian ngắn.

Da mặt của hiệu trưởng Sở cùng thầy Cố giật giật một chút: Còn có loại biện pháp khiến người khác nhìn thấy quỷ như thế này hay sao!

Thầy Cố nghĩ đến cảnh tượng kia, cả người run lập cập, nhanh chóng cự tuyệt: “Tôi không làm được đâu.”

Hắn sợ nhất chính là quỷ! Nhìn không thấy còn có thể xem như không biết gì, nếu thật sự nhìn thấy chỉ sợ lúc đó sẽ rất xấu mặt.

Hiệu trưởng Sở trầm ngâm một lát, sau đó liền gật đầu đồng ý: “Vậy thì xin nhờ đại sư giúp tôi mở Thiên Nhãn.” Với tư cách là hiệu trưởng, hắn muốn giải quyết vấn đề này càng sớm càng tốt.

Tay Dương Tam hướng về phía trán của hiệu trưởng Sở, một đạo kim quang lập tức xuất hiện, chỉ trong nháy mắt, hiệu trưởng Sở cảm giác được thế giới này có sự thay đổi. Loại cảm giác này khó có thể hình dung bằng lời, nếu nhất định phải nói, thì đó là cảm giác trống trải.

Hắn đang định nói gì đó thì điện thoại di động bỗng nhiên vang lên.

Hiệu trưởng Sở nhận điện thoại, hàng chân

mày nhíu chặt: “Tôi biết rồi, bây giờ tôi sẽ lập tức đến đó.”

Hắn cất điện thoại di động đi, nói: “Là mẹ của Cao Oánh gọi đến.”

Lúc đi thang máy xuống tầng trệt, thầy Cố nói lại với Dương Tam một vài chuyện liên quan đến mẹ của Cao Oánh - Diêu Lan. Diêu Lan là thư ký phòng giáo dục thành phố R, bởi vì chuyện Cao Oánh hôn mê nên đã đến trường học vài lần. Mỗi một lần bà ta đến đây, Trường trung học số sáu như lâm phải đại địch.

Khi biết được thân phận của bà ta, ít nhiều gì Dương Tam cũng hiểu lý do vì sao biểu cảm của hiệu trưởng Sở lại ngưng trọng như vậy - dù sao đối phương cũng xem như là quan chức, hơn nữa còn là thư ký phòng giáo dục, chẳng khác nào là cấp trên.

Dương Tam lại không hề quan tâm, thư ký phòng giáo dục thì ghê gớm lắm sao? Trước kia cô đã từng gặp qua rất nhiều hoàng đế, còn có thể sợ bà ta à.

Vừa mới xuống lầu, giọng nói của Diêu Lan liền truyền đến, nghe có vẻ là một người rất nghiêm túc.

“Tôi tin tưởng trường trung học số 6 nên mới để con gái học tập ở đây. Kết quả là vào thời điểm lớp 12 quan trọng nhất lại xảy ra chuyện như thế này.”

“Đến bây giờ con gái của tôi vẫn chưa tỉnh lại, các người định không làm gì sao?”

Từ phía xa Dương Tam đã nhìn thấy một người đang nằm bò trên bả vai Diêu Lan, bụng người nọ cao phồng lên, mái tóc dài che khuất gương mặt, cả người đều là máu. Bánh Bao Thịt không nhịn được nuốt nước miếng, nó lôi kéo tay áo Dương Tam, ý tứ rất rõ ràng: Nó muốn ăn!

Diêu Lan nhìn thấy nhóm người hiệu trưởng Sở bước ra khỏi tòa nhà thực nghiệm, lúc nhìn thấy Dương Tam, trong mắt hiện lên tia châm chọc:

“Hiệu trưởng Sở, đừng nói với tôi mấy ngày nay các người chẳng làm gì, chỉ mời một đạo sĩ trên mạng đến đây làm màu.”

Tuy rằng lúc lên mạng Diêu Lan ngẫu nhiên cũng đọc được một vài tin tức về Dương Tam, nhưng bà ta cho rằng tất cả chỉ là ba hoa, từ trước đến nay bà ta đều không tin mấy chuyện này.

Hiệu trưởng Sở vừa được mở Thiên Nhãn ngơ ngác nhìn cô gái đang nằm sấp trên vai Diêu Lan, dưới ánh mặt trời cũng không nhịn được cảm thấy lạnh sống lưng - vừa rồi sao hắn lại hồ đồ đồng ý chuyện này cơ chứ? Đôi khi biết quá nhiều cũng không phải là chuyện tốt!

Diêu Lan thấy hắn không nói lời nào, trên mặt hiện lên vẻ tức giận: “Hiệu trưởng Sở.” Lần này âm thanh mang theo sự uy hiếp.

Dương Tam nhẹ nhàng cười, bâng quơ đáp lời: “Hiệu trưởng Sở bị người phụ nữ nằm trên người bà dọa sợ, dù sao đây cũng là lần đầu gặp quỷ, không có kinh nghiệm gì.”

Diêu Lan cười nhạo một tiếng, đang muốn nói gì đó thì Dương Tam liền nói tiếp: “Có người đang nằm sấp ở bả vai bên trái của bà, bà không cảm thấy nặng à? Bụng của người phụ nữ kia rất to, thoạt nhìn có vẻ đã mang thai được bảy tám tháng.”

Diêu Lan giật mình, chợt nhớ đến chuyện gì đó, sắc mặt bà ta trở nên trắng bệch.

0.03627 sec| 2423.969 kb