Dương Tam thật sự sẽ ra tay! Tô Mi chưa bao giờ nhận thức rõ điều này như bây giờ, khi sinh mệnh sắp đi đến hồi kết, nỗi khiếp sợ bao quanh cô ta. Cô ta không muốn chết! Cô ta vẫn muốn tiếp tục sống!
“Tôi, tôi không biết Từ Xuân Thâm là người của cô, nếu không tôi tuyệt đối sẽ không đến gần anh ấy dù chỉ nửa bước.” Cô ta khóc đến mức thở không ra hơi, nhìn qua vô cùng đáng thương.
“Sau này tôi thật sự không dám nữa.”
Dương Tam hừ lạnh một tiếng: “Lần trước tôi đã cho cô một cơ hội, rộng lòng bao dung chỉ lấy đi của cô ba chiếc đuôi mà thôi.”
Cũng là do lúc trước cô quá nhân từ nương tay, nên Tô Mi mới có thể tiếp tục gây chuyện thế này.
Giờ khắc này lí trí của Tô Mi hoàn toàn sụp đổ, để được sống sót, cô ta sẵn sàng vứt bỏ cả tự tôn của bản thân.
“Cô không thể ăn tôi! Tôi là bọ hung, cô thật sự nuốt trôi sao?”
Kiếp trước là bọ hung vĩnh viễn là vết sẹo trong lòng Tô Mi! Nếu kẻ nào dám nhắc đến chuyện này chắc chắn sẽ trở thành kẻ thù không đội trời chung với cô ta. Cô ta cũng chưa bao giờ thừa nhận chuyện này, chỉ nói với bên ngoài là do Dương Tam cố ý bôi nhọ cô ta. Khi đó cô ta cũng chưa từng nghĩ đến sẽ có ngày vì bảo vệ tính mạng mà cô ta lại chính miệng thừa nhận thân phận này.
Tô Mi lệ rơi đầy mặt, thời điểm buột miệng thốt ra mấy lời này, cô ta đã tự đạp đổ tôn nghiêm của bản thân.
Từ Xuân Thâm vốn đang bình tĩnh ngồi uống trà suýt bị lời này dọa sặc nước - Tô Mi này cũng thật quá liều mạng.
Động tác của Dương Tam có chút chần chờ, dáng vẻ như đang cảm thấy ghê tởm. Nếu để cô ăn thịt hồ ly thì hoàn toàn không có áp lực, dù là thịt kho tàu hay nướng BBQ cô đều thích. Nhưng nếu là bọ hung, cô cũng chưa đến mức bụng đói ăn quàng như vậy. Tưởng tượng đến chuyện này, cô liền mất đi cảm giác thèm ăn, hung tợn trừng mắt nhìn Tô Mi.
Tô Mi giống như bắt được cọng rơm cứu mạng cuối cùng.
“Tôi là bọ hung, tôi chính là bọ hung.”
Dương Tam quả thật là bị lời này tẩy não, hoàn toàn không còn khẩu vị. Cô càng nghĩ càng giận, quay đầu nói với Từ Xuân Thâm: “Quay lại đi!”
Từ Xuân Thâm ngầm hiểu, lấy điện thoại ra quay lại.
Tô Mi giống như bị ma nhập, khóc lóc lặp đi lặp lại lời này.
Dương Tam rút lại dao găm đang đặt trên cổ Tô Mi ra, cô ta thấy vậy liền thở phào nhẹ nhõm, nhưng gương mặt vẫn giàn giụa nước mắt - dù thế nào xem như cô ta cũng giữ được một mạng.
Dương Tam ngữ khí lạnh băng: “Tội chết có thể miễn, tội sống khó tha.”
Cô ném chủy thủ đến trước mặt Tô Mi, diễn tròn vai nhân vật nữ phụ độc ác: “Cô muốn tự mình cắt đi bốn cái đuôi hay để tôi giúp?”
Tô Mi vẫn luôn kiêu ngạo tự đắc về thân phận Cửu Vỹ Hồ, khinh bỉ Tiểu Mỹ chỉ có ba chiếc đuôi, vậy thì hôm nay cô sẽ biến cô ta thành hồ ly hai đuôi.
Tô Mi không dám nhận lấy thanh dao găm kia, chi khí sắc bén bên trên thậm chí có thể tổn thương đến hồn phách của cô ta.
Dương Tam dùng chân đá thanh dao găm: “Tôi xuống tay không có chừng mực, biết đâu đang cắt lại tâm huyết dâng trào, nói không chừng sẽ lột da cô làm thành một cái áo choàng.”
Tô Mi chịu đựng nỗi sợ hãi từ tận sâu linh hồn, run rẩy tự tay cầm lấy thanh dao găm, nhắm chặt hai mắt.
Mỗi một chiếc đuôi rơi xuống, tu vi của cô ta lại giảm đi một bậc, đến khi chỉ còn lại hai cái đuôi, hơi thở của cô ta dần trở nên thoi thóp, thậm chí còn không thể duy trì được hình người, lộ ra nguyên hình hồ ly. Ngàn năm thanh tu của cô ta đã bị hủy trong chốc lát.
Dương Tam thu lại mấy cái đuôi này, cân nhắc xem nên bán với giá cả như thế nào.
“Tôi có thể rời đi được chưa?” Hơi thở của Tô Mi vô cùng mong manh. Sau ngày hôm nay, trong lòng cô ta Dương Tam chính là đại ma vương đáng sợ nhất.
Dương Tam dứt khoát nói: “Không được, người nhà cô còn phải bồi thường thiệt hại tinh thần cho tôi.” Đều tại Tô Mi nên bây giờ cô không còn khẩu vị, khoản phí tổn này đương nhiên phải đòi lại từ mấy người Hồ tộc Thanh Khâu.
Tô Mi tức giận đến mức cả người phát run, đáng tiếc là cô ta chỉ dám tức giận nhưng không dám nói gì, vẫn dựa theo phương pháp của Hồ tộc Thanh Khâu thông báo cho người nhà.
Còn Dương Tam thì thong thả ung dung ngồi đợi đám hồ ly kia đến. Dù sao Tô Mi cũng rất được sủng ái, Hồ Vương và Hồ Hậu đều bị kinh động.
Thời điểm Hồ Hậu nhìn thấy tình trạng thê thảm của con gái, nước mắt ngay lập tức rơi lã chã.
“Dù con gái nhà tôi có làm sai thì ngài cũng không nên tàn nhẫn như vậy.” Từ lời này có thể nhận ra tính cách của Tô Mi hẳn là có quan hệ không nhỏ với bà mẹ này. Vì Hồ Hậu này đích thật là một đại mỹ nhân kim quang bắn ra bốn phía, dù đang tức giận cũng không tổn hại đến mỹ mạo của bà ta.
Hồ Vương sợ đến mực trực tiếp bịt kín miệng bà vợ nhà mình.
Dương Tam nhướng mày: “Tôi hung tàn như vậy đấy, bà không biết sao? Cô ta dám câu dẫn người của tôi, tôi mới lấy bốn cái đuôi của cô ta đã may mắn lắm rồi.”
Ánh mắt cô trượt xuống mấy cái đuôi của Hồ Hậu, khóe miệng giương lên: “Tôi rất thích cái đuôi của bà, màu sắc còn đẹp hơn so với mấy chiếc đuôi của con gái bà, lấy nó làm tiền chuộc đi.”
Dương Tam cầm cái đuôi của Hồ Hậu, nhìn Hồ Vương và con trai hắn mang hai mẹ con đang hôn mê kia rời đi, không nhịn được chậc lưỡi một tiếng.
“Tôi vốn còn tưởng bà ta sẽ phản kháng cơ chứ…” Trong giọng nói dường như đang cảm thấy có chút tiếc hận. Tuy rằng Hồ Hậu ngu ngốc nhưng Hồ Vương thì không, ông ta nhanh chóng dứt khoát cắt đứt chiếc đuôi của vợ mình.
Chỉ cần Hồ Hậu động thủ trước, cô liền có cớ xử hết đám hồ ly này.
Mấy con hồ ly kia nghe được lời này chạy trốn càng nhanh hơn.
Dương Tam đi đến bên cạnh Từ Xuân Thâm, cầm lấy điện thoại của anh xem đoạn video kia.
Cô tìm sư huynh Liễu Giác để hỏi thăm tin tức: “Sư huynh, huynh có biết phương thức liên hệ của mấy Yêu Vương kia không?”
Video thú vị thế này, đương nhiên phải chia sẻ cho mọi người cùng xem.
Sở dĩ Tô Mi được sủng ái như vậy, một mặt vì cô ta là đích nữ của Hồ Vương, mặt khác vì cô ta là đối tượng được gia tộc gửi gắm rất nhiều kỳ vọng, hy vọng sau này cô ta có thể gả cho một Yêu Vương.
Cô thật muốn nhìn một chút, xem thử Yêu Vương nào có khẩu vị nặng đến mức có thể ra tay với một con bọ hung, vậy chẳng phải muốn héo hay sao?
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo