Một tiếng rên đau đớn chui vào lỗ tai, khiến Dương Tam sắp mất khống chế dần bình tĩnh trở lại.
Cô sử dụng khả năng tự chủ lớn nhất từ trước đến nay đẩy Từ Xuân Thâm ra, gương mặt đối phương trở nên xanh trắng, đôi môi bị máu nhuộm đỏ, màu máu đỏ tươi cùng làn da trắng bệch tạo nên sự tương phản rõ rệt, càng làm tăng thêm vẻ suy nhược và yêu diễm hiếm gặp ngày thường.
Dương Tam cảm thấy may mắn: Suýt chút nữa là cô đã mất khống chế.
Cô gục đầu xuống, nói: “Thành thật xin lỗi, là tôi làm đau anh, tôi không có kinh nghiệm.”
Dù sao trước kia cô đều là một ngụm nuốt vào bụng, đây là lần đầu gặp phải tình huống như Từ Xuân Thâm.
Sắc mặt Từ Xuân Thâm có chút cổ quái, anh đã quay rất nhiều bộ phim thần tượng, những lời này sao lại giống với những lời bá đạo tổng tài nói với nữ chính sau một đêm xuân sắc thế nhỉ.
Dương Tam là bá đạo tổng tài, anh lại là nhân vật nữ chính. Anh đột nhiên cảm thấy mất cân bằng.
Anh nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi, nói: “Không có gì.”
Thật ra anh cũng có thể ngăn cản giữa chừng, nhưng bởi vì chút tâm tư của bản thân nên anh liền mặc kệ.
Dương Tam thấy anh không có ý trách móc nặng nề, liền thở phào nhẹ nhõm.
“Rất đau sao?” Cô là người bắt kịp thời đại đi theo con đường phát triển bền vững, nếu trực tiếp dọa Từ Xuân Thâm chạy mất thì mất nhiều hơn được, bởi vậy Dương Tam hiếm khi thể hiện ra một mặt ôn nhu, vẻ mặt áy náy.
Mí mắt Từ Xuân Thâm giật giật, biểu cảm càng thêm vi diệu: “Thật ra cũng không đau lắm, lần sau hẳn là sẽ tốt hơn.”
Lời vừa nói ra anh liền hận không thể tự cắn lưỡi mình. Đây là lời kịch lung tung rối loạn gì vậy.
Dương Tam thấy anh không có ý trách tội, lúc này tảng đá trong lòng mới hạ xuống. Khi nghe thấy hai chữ “lần sau”, khóe miệng không nhịn được cong lên, còn có lần sau! Rất tốt, lần sau cô nhất định sẽ kiềm chế một chút.
Dương Tam trịnh trọng gật đầu đảm bảo với anh: “Được, trở về tôi nhất định sẽ luyện tập thật tốt! Lần sau đóng dấu sẽ không khiến anh đau.”
Từ Xuân Thâm thu liễm sắc mặt, lập tức nói: “Thật ra nhìn thì có vẻ nghiêm trọng nhưng lại không hề đau, cô không cần luyện tập với người khác.”
Nói đùa à, nếu thật sự để Dương Tam luyện tập với người khác, vậy thì anh chính là thằng ngốc nhất thiên hạ.
Dương Tam nghe thấy giọng điệu của anh vô cùng khẩn thiết, lúc này mới gật đầu: “Vậy được rồi.”
Cô từ trong không gian lấy ra một lọ thuốc mỡ, đưa cho Từ Xuân Thâm, nói: “Cái này anh có thể bôi lên miệng vết thương, sẽ lập tức có hiệu quả.”
Loại thuốc mỡ thế này Dương Tam không thiếu, đưa cho Từ Xuân Thâm một lọ cũng là chuyện nên làm.
Từ Xuân Thâm nhận lấy lọ thuốc, vẻ ngoài của nó có chút bình thường, chính là kiểu bình sứ màu trắng thường thấy ở ven đường, không có chút hoa văn dư thừa nào. Anh mở lọ thuốc ra, một mùi hương thảo dược nhẹ nhàng lan tỏa giúp tinh thần trở nên sảng khoái, bên trong là cao thuốc màu xanh nhạt.
Ngón tay Từ Xuân Thâm vê nhẹ một chút liền lấy được cao thuốc, sau đó bôi lên vết thương, khóe miệng vốn nóng rát đột nhiên mát lạnh, đau đơn tan đi.
Đôi mắt Từ Xuân Thâm sáng rực lên - quả nhiên là thuốc tốt!
Dương Tam nhìn sang chỗ khác: “Vậy tôi về trước đây!”
Cô vẫn nên về trước thì hơn, trong căn nhà này ngập tràn hơi thở của Từ Xuân Thâm, cô sợ bản thân không thể kiềm chế, bộc phát thú tính một ngụm nuốt anh vào bụng.
Sau khi Dương Tam rời đi, Từ Xuân Thâm rũ mí mắt, vân vê chiếc bình sứ trong tay.
Một lát sau, anh đặt cái lọ kia xuống, gọi điện thoại cho em họ, nhẹ nhàng bâng quơ hỏi: “Giai Vũ, bên chỗ em có quyển tiểu thuyết ngôn tình nào không? Hay nấy bộ phim thần tượng cũng được.”
Đến lúc đó để Lộ Giai Vũ giới thiệu cho Dương Tam xe, để ấy phân biệt cắn và hôn là hoàn toàn khác nhau.
Sau khi nói chuyện điện thoại với cô em họ, Từ Xuân Thâm vẫn cảm thấy không chắc chắn lắm, lại gọi điện cho cháu gái hỏi xem con bé thích thể loại tiểu thuyết nào, học hỏi thêm chút kinh nghiệm.
Từ Xuân Thâm biết anh lại đang nằm mơ.
Mấy tháng nay anh đều mơ thấy đứa trẻ kia, ngay từ đầu chỉ là trẻ sơ sinh, sau đó chậm rãi trưởng thành.
Có lẽ bởi vì đứa trẻ kia mang lại cho anh vài phần cảm giác quen thuộc, cũng có lẽ bởi vì nó lớn lên có vài phần giống anh và Dương Tam, nên anh không nhịn được mà yêu ai yêu cả đường đi lối về.
Chính vì thế mà hôm nay không mơ thấy đứa nhỏ kia, không biết vì sao anh lại cảm thấy phiền muộn nho nhỏ. Anh nhớ rõ mấy hôm trước con bé đã lớn hơn một tuổi rồi, nhìn như một nắm tuyết, khiến người ta yêu thích không thôi.
Từ Xuân Thâm đang đang ngồi xuống, chờ đợi cảnh trong mơ kết thúc liền quay trở lại hiện thực. Chợt anh cảm giác đùi của mình bị ai đó ôm lấy.
Từ Xuân Thâm cúi đầu, nhìn thấy một tiểu loli đang ôm chặt lấy đùi anh. Tiểu loli gương mặt phấn nộn, đôi mắt to tròn như quả nho, đáng yêu đến mức khiến người ta muốn ôm hôn một phen.
Cô bé này mang lại cho anh một cảm giác vô cùng quen thuộc - hình như anh đã từng gặp qua cô bé! Lúc này anh chợt hiểu ra, trong đầu giống như có một bóng đèn lớn đang phát sáng!
Dương Tam!
Đây chính là Dương Tam! Trong lúc ghi hình chương trình gameshow trên hoang đảo anh đã từng nhìn thấy qua!
Nói cách khác, đứa trẻ hay xuất hiện trong giấc mộng của anh mấy tháng nay chính là Dương Tam khi còn bé sao? Khó trách, khó trách tại sao đứa bé này lại giống Dương Tam đến vậy.
Từ Xuân Thâm bởi vì suy đoán này mà gương mặt vẫn luôn gắn liền với biểu cảm bình tĩnh cũng không nhịn được nứt ra.
Điều làm anh càng đau đầu hơn còn đang ở phía sau.
Tiểu Loli nghiêng đầu, biểu cảm ngây thơ có thể làm tan chảy trái tim của mọi người, cất giọng lanh lảnh: “Cha ơi?”
Từ Xuân Thâm trực tiếp bị dọa tỉnh giấc, khi tỉnh lại trên trán toàn là mồ hôi. Quả nhiên là ác mộng? Nếu không vì sao anh có thể mơ thấy Dương Tam lúc nhỏ gọi anh là cha cơ chứ?
Anh chỉ có thể tự an ủi bản thân: Ít nhất con bé không gọi mình là mẹ!
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo