Dương Tam vốn định trực tiếp chờ Tô Mi ở cửa, hung hăng dọa cô ta nhảy dựng lên. Sau đó cô lại cảm thấy như làm thì có chút thiếu đạo đức, xuất binh cần phải danh chính ngôn thuận. Chờ đến khi cô bắt được nhược điểm của Tô Mi, muốn xử lý cô ta như thế nào cũng không một ai có thể có thể bắt bẻ cô. Sau khi suy nghĩ kỹ, cô liền sử dụng thuật ẩn thân.

Từ Xuân Thâm có chút bất đắc dĩ, nhanh tay vớt mì ra, nhìn Dương Tam ăn với vận tốc ánh sáng.

Dương Tam tính toán thời gian khá chuẩn, ngay khi cô vừa ăn xong miếng cuối cùng thì chuông cửa vang lên.

Từ Xuân Thâm đứng lên, đi ra mở cửa, liền nhìn thấy Tô Mi xuất hiện trước mặt anh. Cô ta mặc một chiếc váy hở vai màu vàng nhạt, phác họa ra dáng người hoàn mỹ, vừa thanh thuần lại gợi cảm. Đôi môi không tô mà đỏ, đôi mắt trong trẻo như biển hồ, là hình mẫu lý tưởng của rất nhiều người đàn ông. Mỹ mạo kinh diễm này ngay cả khi đặt trong làng giải trí đầy rẫy mỹ nhân thì cô ta vẫn như hạc giữa bầy gà.

Đến cả là Dương Tam cũng không thể không thừa nhận, diện mạo của con hồ ly này thật sự rất xuất sắc.

Tô Mi mở miệng, khí chất trên người mang theo vài phần ngây thơ: “Tôi có thể vào nhà ngồi không?”

Tuy rằng là câu hỏi nhưng giọng điệu lại rất chắc chắn, hiển nhiên cô ta tràn ngập tin tưởng với giá trị mị lực của bản thân. Khi cô ta sử dụng mị thuật, bất kể là nam hay nữ đều không thể trốn thoát, ai lại nhẫn tâm cự tuyệt một mỹ nhân như thế này?

Dương Tam cắn răng: Cô lẵng lặng ghi thù Tô Mi, thế mà lại to gan sử dụng mị thuật mê hoặc nhân loại như Từ Xuân Thâm.

Nếu đổi lại là trước đây, Từ Xuân Thâm chắc chắn sẽ không nói hai lời đuổi người đi. Ánh mắt anh bất đắc dĩ liếc nhìn về phía Dương Tam đang ẩn thân, bất động thanh sắc nói: “Vào đi.”

Tô Mi mỉm cười, đi vào trong nhà, vô cùng tự nhiên ngồi xuống sô pha, không những vậy còn quét mắt quan sát xung quanh:

“Thật ra tôi cũng khá am hiểu về đàn dương cầm, xem ra chúng ta đã có chủ đề chung để trò chuyện.”

Từ Xuân Thâm lại không hề muốn tiếp tục cuộc đối thoại vô nghĩa này, trực tiếp ngắt lời cô ta:

“Tô tiểu thư, nếu có việc gì cô cứ nói thẳng, lát nữa tôi có chút việc.”

Tô Mi mím môi, có chút kinh ngạc nhìn anh, rất rõ ràng mị thuật của cô không hề có hiệu quả đối với Từ Xuân Thâm, cô ta không nhìn thấy bất kỳ cảm xúc si mê nào trên người anh. Hiếm khi gặp phải thất bại khiến cô ta sinh ra cảm giác muốn chinh phục người đàn ông này.

Tuy rằng anh chỉ là người phàm, nhưng tướng mạo và khí chất lại không hề thua kém thần tiên, hơn nữa hành động của anh với Dương Tam lại có chút thân mật, nếu có thể thành công câu dẫn anh, nhất định cô ta sẽ khiến Dương Tam tức anh ách.

Cô ta lấy kịch bản ra, nói: “Anh xem thử kịch bản này, khẳng định là anh sẽ cảm thấy hứng thú.”

Để có được phần kịch bản này, cô ta sử dụng một chút thủ thuật khiến một biên kịch vàng cam tâm tình nguyện hợp tác với cô ta.

Từ Xuân Thâm nhận lấy kịch bản sau đó xem qua, bỏ qua sự chán ghét đối với Tô Mi thì đây thật sự là một kịch bản hay hiếm thấy. Nếu đổi lại là một người khác, anh sẽ không chút do dự lựa chọn hợp tác ngay, dù phải tự hạ thấp thù lao anh cũng không tiếc.

Xem được một nửa, anh chợt ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt vờn quanh người, cũng không biết Tô Mi đã ngồi bên cạnh anh từ lúc nào.

“Lúc tôi nhìn thấy kịch bản này đã muốn diễn vai nữ chính, nam chính trong lòng tôi cũng chỉ có anh.” Giọng nói dịu dàng thanh thoát như u lan, mỗi ánh mắt nụ cười đều tràn đầy sự dụ hoặc.

Từ Xuân Thâm càng thêm bất đắc dĩ: “Tô tiểu thư, xin hãy tự trọng.”

Tô Mi nhìn anh với ánh mắt ngây thơ vô tội: “Không phải anh cũng rất thích kịch bản này hay sao? Trong phân cảnh thứ hai, tôi không biết làm thế nào để quyến rũ đàn ông, sợ rằng đến lúc đó diễn xuất không tốt, anh có thể chỉ dạy tôi không? Từ lão sư…”

Phân cảnh thứ hai trùng hợp là cảnh nữ chính tìm mọi cách để câu dẫn nam chính, có vài điểm tương tự với tình huống hiện tại.

Một đại mỹ nhân như hoa như ngọc, dùng vẻ mặt ngây thơ nói ra những lời này chắc chắn không một người đàn ông nào có thể nhẫn nhịn.

Tuy nhiên, thái độ của Từ Xuân Thâm lại vô cùng bình tĩnh: “Tôi có thể tìm giúp cô một người giáo viên.”

Tô Mi giật mình, có chút không rõ ý tứ trong lời nói của Từ Xuân Thâm. Giây tiếp theo, một hơi thở cường đại quen thuộc bao phủ lấy cô ta, khiến cô ta không nhịn được run lên bần bật, giống như gặp phải thiên địch khủng khiếp nhất.

Một sợi dây thừng kim sắc trói lấy Tô Mi, khiến cô ta không thể cử động.

Dương Tam lạnh lùng nhìn cô ta: “Cô vừa định câu dẫn ai đấy?”

Tô Mi hoa dung thất sắc, nhìn qua trông có vẻ nhu nhược đáng thương, dù thế nào cô ta cũng không thể ngờ rằng Dương Tam lại có mặt ở đây.

“Tôi, tôi…” Đừng nhìn những thủ đoạn lúc trước cô ta làm ra, một khi xuất hiện trước mặt người này, cô ta liền bị dọa sợ mất mật.

Dương Tam chán ghét, nói: “Cô có biết người dám mơ ước đồ vật của tôi thì sẽ có kết cục như thế nào không?”

Từ Xuân Thâm nghe được hai chữ “của tôi” thì trong lòng cảm thấy vô cùng thoải mái.

Thân thể Tô Mi không ngừng run rẩy, cô ta nhớ lại chuyện anh trai đã kể, Dương Tam đã từng tiêu diệt cả Lang tộc, chỉ để lại vài ba tên độc đinh mà thôi. Không, Thanh Khâu bọn họ cũng không phải không có chỗ dựa như Lang tộc đâu, Hồ tộc đã liên hôn với rất nhiều Yêu tộc, Dương Tam sẽ không dám làm vậy.

Dương Tam dường như nhìn ra suy nghĩ của cô ta, nở nụ cười khinh miệt: “Tối nay tôi vẫn chưa ăn no, không ngờ cô lại đưa cơm tới cửa, thật không tồi. Cô nói xem tôi nên bắt đầu ăn từ chỗ nào đây.”

Từ Xuân Thâm không nhanh không chậm mở miệng: “Như vậy không ổn.”

Trong lòng Tô Mi không khỏi sinh ra một tia mong đợi.

Từ Xuân Thâm nhàn nhạt nói: “Ăn thịt sống không tốt, vẫn nên nấu chín sẽ đảm bảo vệ sinh hơn.”

Dương Tam suy nghĩ một chút: “Anh nói rất có lý, vậy chúng ta làm món thịt nướng đi!”

Trong tay cô lập tức xuất hiện một con dao găm, bắt đầu khoa tay múa chân trước mặt Tô Mi.

0.03571 sec| 2397.508 kb