Tiểu Trương run rẩy nhìn qua mấy tấm ảnh, bức ảnh thứ nhất là khuôn mặt hung tợn có hàng răng nanh, bức ảnh thứ hai là bộ tóc dài che kín mặt, bức ảnh thứ ba là gương mặt quỷ trông có vẻ mơ hồ.
“Quỷ, có quỷ a!”
Tiếng thét thê lương vang vọng khắp nơi. Khó trách tiền bối của hắn nghe được là tiểu khu Lan Uyển lập tức thể hiện thái độ có chết cũng không đi, nơi này thật sự có quỷ a!
Bằng vào nhĩ lực hơn người, Dương Tam có thể nghe được tiếng hét thất thanh kia, tinh thần lập tức sảng khoái.
Từ Xuân Thâm nhìn ý cười trên khóe môi cô, biểu cảm bất giác cũng ôn hòa hơn nhiều. Bất chợt anh nhớ đến một chuyện, nói: “Hình như cô sắp có thêm hàng xóm mới.”
Dương Tam cảm thấy có chút khó hiểu nhìn anh.
Từ Xuân Thâm nói: “Tôi vốn mua mấy phòng ở cùng tầng với cô, kết quả lại phát hiện tất cả đều đã được mua hết, tuy rằng không biết người mua là ai, nhưng hình như đều là cùng một người.”
Dương Tam hỏi: “Chỗ anh đang ở không phải rất tốt hay sao?” Còn lớn hơn so với nhà cô.
Từ Xuân Thâm nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Tôi cảm thấy ở bên cạnh cô phong thủy tốt hơn một chút.”
Dương Tam nói: “Anh biết xem phong thủy từ khi nào vậy?”
Rồi cô thu hồi ý cười, nói: “Anh yên tâm đi. Tôi sẽ chú ý.”
Trong lúc nói chuyện, thang máy cũng đã đến tầng mà Từ Xuân Thâm đang ở.
Cửa thang máy mở ra, Từ Xuân Thâm lấy chìa khóa ra chuẩn bị mở cửa.
Dương Tam phát hiện, mới mấy ngày không gặp mà trong nhà anh đã có thêm một cây đàn dương cầm. Theo lời của Từ Xuân Thâm, trong khoảng thời gian này vì quay một bộ phim điện ảnh nên mới bắt đầu học.
Có thể nhận ra anh rất có thiên phú về âm nhạc. Dáng vẻ chơi đàn dương cầm ngày hôm nay rất chuẩn, thật sự rất dễ lừa gạt người khác.
Từ Xuân Thâm bắt đầu đàn lại khúc nhạc trên sân khấu ngày hôm nay. Bài nhạc này rất dễ nghe, còn mang đến hương vị thanh tân có thể chữa lành trái tim. Mặc dù nghe rất êm tai nhưng đừng nói là hoa, ngay cả một cọng cỏ cũng không thấy.
Vì thế lúc đó quả thật có người ở sau lưng giở trò quỷ? Không, không hẳn là người, có lẽ là yêu ma quỷ quái?
Sau khi kết thúc khúc nhạc, Từ Xuân Thâm ngừng lại.
Dương Tam cau mày, ngay cả bản thân cô cũng không rõ độc thủ sau màn là hướng về cô hay là Từ Xuân Thâm?
Cô phân vân trong giây lát, liền từ không gian lấy ra một khối mộc bài, sau đó dùng chủy thủ nhanh chóng chạm khắc lên trên rồi đưa cho Từ Xuân Thâm.
“Nếu anh gặp phải nguy hiểm thì lập tức lấy nó ra, sau đó thầm niệm tên của tôi, tôi sẽ lập tức xuất hiện.”
Đây là một biện pháp để triệu hoán, khối mộc bài này là chính là thứ có thể liên lạc với cô. Khối mộc bài này có thể sử dụng được ba lần.
Từ Xuân Thâm nhận lấy nó: “Cô có muốn ăn chút gì không?”
Dương Tam lập tức đáp: “Rau xanh là được, tôi không kén ăn!” - Nuôi sống cô rất dễ dàng.
Từ Xuân Thâm trầm mặc: Nếu cô không tính là kén ăn, thì trên đời này chẳng có ai kén ăn!
Anh liền ra ban công hái một ít rau, còn thuận tiện tay hái luôn vài quả chu.
Mấy hôm trước anh thử dùng quả chu nấu canh, chua chua ngọt ngọt rất ngon miệng, còn có hương vị khá đặc biệt, còn ngon hơn cả cà chua.
Lúc anh nấu cơm, Dương Tam lại chạy ra ban công tuần tra một phen , thỉnh thoảng lại vặt vài quả chu cho vào miệng. Nói thật, trình độ trồng trọt của Từ Xuân Thâm không hề thua kém sư phụ cô chút nào.
Đúng lúc này chuông điện thoại của Từ Xuân Thâm đột nhiên vang lên.
Dương Tam nhìn một chút, là số lạ, cô liền dứt khoát cầm di động đi vào phòng bếp, ấn nút nghe rồi đặt bên tai Từ Xuân Thâm.
“Từ đại thần phải không? Chỗ tôi có một kịch bản, không biết anh có hứng hay không?” Một âm thanh kiều mị từ đầu dây bên kia truyền tới, nghe có chút quen thuộc.
Từ Xuân Thâm đang nấu nước sôi, trần sơ phần rau, sau đó lại thuần thục vớt lên.
“Chuyện thế này cô có thể liên hệ với người đại diện của tôi.” Bình thường kịch bản đều được đưa đến tay Hà Nhất Phàm trước, sau đó Hà Nhất Phàm chọn ra kịch bản thích hợp sẽ đưa sang cho anh.
“Kịch bản này thật sự rất thú vị, chắc chắn anh sẽ cảm thấy hứng thú.”Bên kia điện thoại vẫn không chịu từ bỏ:
“Hiện tại tôi đang ở tiểu khu của anh, hay để tôi mang kịch bản đến cho anh xem qua nhé?”
Giọng nói của cô ta mang theo sức dụ hoặc hồn nhiên, khiến người nghe cảm thấy ngứa ngáy trong lòng, phảng phất như có sợi lông vũ nhẹ nhàng khẩy qua.
Dương Tam chợt lộ ra nụ cười, bảo sao lại quen thuộc như vậy, đây không phải con hồ ly vừa bị cô rút mất đuôi sao? Thế mà cô ta lại chạy đến tìm Từ Xuân Thâm hợp tác? Chỉ sợ hợp tác là giả, câu dẫn mới là thật. Bằng không hà tất gì phải bỏ qua Hà Nhất Phàm mà trực tiếp tìm đến Từ Xuân Thâm.
Từ Xuân Thâm đang định cự tuyệt, Dương Tam trực tiếp biến ra một dòng chữ trong không khí: Cứ để cô ta tới!
Chỉ vài chữ thôi nhưng lại lộ ra một cỗ sát khí nghiêm nghị.
Dương Tam sao có thể không hiểu rõ chút tâm tư nhỏ nhoi kia của Tô Mi, chắc chắn là muốn đến đây câu dẫn Từ Xuân Thâm. Tạm thời không nhắc đến chuyện Từ Xuân Thâm đang là lương thực dự trữ của cô, chỉ nghĩ đến việc người anh nhớ thương chính là Vi Hộ, vì bạn tốt cô sẽ tiêu diệt triệt để tâm tư của con hồ ly tinh này. Xem ra lần trước chỉ rút ba chiếc đuôi vẫn chưa đủ để giáo huấn cô ta.
Món ăn hoang đã tự đưa đến cửa, có ngốc mới không cần! Chỉ ăn rau xanh thôi thì quá thanh đạm rồi, hơn nữa thịt hồ ly kho tàu ăn cũng khá ngon.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo