Sau khi cuộc thi kết thúc, Tô Tiểu Mỹ còn phải lưu lại, một mặt là để lĩnh tiền thưởng, mặt khác là để tái ký hợp đồng với công ty. Dương Tam trực tiếp để Doãn Văn Giác đi cùng với Tiểu Mỹ, trong một năm nay vị thiếu gia này đã trở thành lãng tử quay đầu trong mắt mọi người, hơn nữa trong giới giải trí đầy rẫy phức tạp này, dùng cậu ta trấn trụ vẫn rất có hiệu quả.

Về phần Dương Tam thì trực tiếp rời khỏi hậu trường, đi theo Từ Xuân Thâm. Từ Xuân Thâm cũng đang nghĩ đến chuyện xảy ra trên sân khấu, khẽ chau mày, không nói lời nào.

Hà Nhất Phàm chỉ đơn giản cho rằng những đóa hoa kia là do Dương Tam tạo ra, vô cùng hứng thú hỏi cô về chuyện này.

“Những bông hoa kia là thật hay giả vậy?”

Dương Tam nói: “Là giả, chúng chỉ là ảo giác mà thôi.” Để những đóa hoa nở ngay lập tức, chỉ có thể dùng Cam Lộ mà thôi. Số Cam Lộ cô giữ lại trồng linh thảo rau dưa còn không đủ dùng, nào có thể lãng phí vào những trường hợp như thế này.

Dương Tam rũ mắt, tất cả những đóa hoa mà cô tạo ra đều là giả, nhưng những bông hoa ban đầu lại là thật. Chỉ là lúc ấy đều bị cô thu lại mà thôi.

Dương Tam hỏi Hà Nhất Phàm: “Tôi muốn mượn Từ Xuân Thâm một lát?” Cô phải thảo luận riêng với anh về chuyện này.

Hà Nhất Phàm liếc nhìn Từ Xuân Thâm đang trầm mặc, biểu cảm kia trong mắt anh ta đương nhiên là cam chịu. Anh ta cười cười, nói:

“Cô cứ tự nhiên, đến chiều tối hôm nay cậu ấy mới có lịch trình.” Hà Nhất Phàm tiện tay đưa luôn chìa khóa xe cho Từ Xuân Thâm - bình thường thỉnh thoảng anh ta cũng sẽ làm tài xế. Động tác này của anh ta ý tứ quá rõ ràng, chính là để Từ Xuân Thâm dẫn Dương Tam ra ngoài hẹn hò dạo chơi.

Hà Nhất Phàm tự nhận anh ta chính là người đại diện kiêm tri kỷ tốt nhất Hoa Hạ.

Từ Xuân Thâm nhận lấy chìa khóa, mở cửa xe, để Dương Tam ngồi ở vị trí ghế phụ, còn bản thân thì ngồi ở ghế lái.

Chờ xe chạy đi Hà Nhất Phàm mới phát hiện ra một vấn đề: Từ từ, anh ta trở về bằng cách nào đây? Tốt xấu gì cũng nên đưa anh ta về công ty rồi hãy đi hẹn hò!

Ngón tay Dương Tam vuốt ve một đóa hoa màu tím, hỏi: “Lúc anh chơi đàn dương cầm trên sân khấu sao có thể biến ra mấy đóa hoa này?”

Thực tế, ngay cả bản thân Từ Xuân Thâm cũng cảm thấy vô cùng khó hiểu: Nếu anh tu hành đạo thuật từ nhỏ thì không nói, nhưng rõ ràng anh cũng chỉ là một người bình thường. Một người bình thường sao có thể biến ra những đóa hoa cơ chứ?

Anh châm chước trả lời: “Lúc đang chơi đàn dương cầm, trong nháy mắt tôi có cảm nhận được một hơi thở ác ý.”

Hơi thở ác ý sao?

Dương Tam đăm chiêu, chẳng lẽ biến hóa trên người Từ Xuân Thâm là do có người trong bóng tối giở trò quỷ hay sao?

Cô dứt khoát nói: “Chờ lần sau anh hãy chơi lại ca khúc vừa rồi.”

Thật ra Dương Tam không cho rằng Từ Xuân Thâm là người bình thường, linh hồn người thường sao có thể mỹ vị như vậy? Người bình thường càng không thể nào thổi sáo khiến người khác hôn mê, đến cả cô cũng trúng chiêu.

Chỉ là ngay cả cô cũng không biết rốt cuộc kiếp trước anh là vị đại thần nào. Dương Tam cũng xem như là người giao du rộng rãi, những thần tiên có tên tuổi hầu như cô đều đã gặp qua, thế nhưng lại không hề có ấn tượng với Từ Xuân Thâm. Bình thường, trừ phi lịch kiếp hoặc tu luyện, nếu không đang yên đang lành thần tiên sẽ không bao giờ chuyển thế.

Cô nhìn về phía Từ Xuân Thâm, theo bản năng che mũi lại: Có chút không ổn rồi, hình như cô cảm giác Từ Xuân Thâm ngày càng mỹ vị thì phải? Rõ ràng lúc trước cô đã quen với hương thơm quyến rũ này. Không gian trong xe nhỏ hẹp, cả người cô đều bị mùi hương này vờn quanh, lý trí bắt đầu lung lay sắp đổ, khiến cô rất muốn cắn anh một ngụm.

Từ Xuân Thâm đang lái xe liền chú ý tới động tác nhỏ của cô: “Làm sao vậy?”

Dương Tam nghẹn khí nói: “Tôi không sao.”

Trong lòng cô bắt đầu niệm Đạo Đức Kinh, đồng thời mở cửa kính xe ra cho thoáng khí, lúc này mới giúp bản thân thanh tâm quả dục.

Sau khi tiến vào tiểu khu, xe liền chạy vào gara. Dương Tam vừa định bước xuống xe, Từ Xuân Thâm liền ngăn cô lại:

“Chờ đã, có phóng viên.”

Công tác bảo an của tiểu khu Lan Uyển rất tốt, paparazzi muốn trà trộn vào đây không phải là chuyện dễ dàng, đặc biệt là nơi quan trọng như gara để xe. Thế nhưng Từ Xuân Thâm lăn lộn trong giới giải trí đã lâu nên rất mẫn cảm với nhưng chuyện thế này. Mấy phóng viên này rất giỏi dựng chuyện, dù không chụp được ảnh thì bọn họ cũng có thể viết bài y như thật.

Dương Tam nhướng mày, vỗ vỗ vai anh, ngược lại còn nở nụ cười: “Không cần lo lắng.”

Cô dán một tấm phù chú lên người Từ Xuân Thâm, còn bản thân thì sử dụng chú ẩn thân theo anh xuống xe.

Phóng viên Tiểu Trương chờ đợi đã lâu, nhìn thấy bóng dáng Từ Xuân Thâm xuất hiện liền không nhịn được nở nụ cười, máy ảnh trong tay hắn lập tức nháy liên hồi, vừa nãy người cung cấp thông tin nói với hắn trên xe của Từ Xuân Thâm còn có người khác, tuy rằng chỉ nhìn thoáng qua, không rõ dáng dấp thế nào nhưng chắc chắn là phụ nữ.

Từ Xuân Thâm dẫn phụ nữ về nhà, chỉ cần thêm mấy tấm ảnh, tin tức này chắc chắn có thể oanh tạc đứng đầu hotsearch mấy ngày liền. Vấn đề là, sau khi chụp vài tấm hắn mới phát hiện ra, chẳng phải nguồn tin nói là còn có một cô gái hay sao? Tại sao chỉ có mỗi Từ Xuân Thâm? Phóng viên giật mình, cứ như vậy nhìn Từ Xuân Thâm lẻ loi một mình đi vào thang máy, hắn cảm thấy tiêu đề bản thân cực khổ nghĩ ra sắp bay mất.

Hắn không tin tà, chạy đến bên cạnh xe của Từ Xuân Thâm, chỉ là nhìn thế nào thì trong xe cũng chẳng có một ai cả.

Mẹ kiếp, tên cung cấp thông tin kia làm ăn chán phèo, đây không phải muốn hố hắn sao? Cô gái đã nhắc đến đi đâu rồi?

Hắn lấy máy ảnh ra tìm kiếm, xem thử xem có thủ thuật gì hay không. Giây tiếp theo, cả người hắn đông cứng như đứng giữa thời tiết tháng mười hai, hàn khí trực tiếp thấm vào xương cốt khiến hắn run rẩy.

Trong ảnh chụp không hề có Từ Xuân Thâm, chỉ có một khuôn mặt hung dữ đang hướng về phía hắn giương nanh múa vuốt, hơi thở hung hãn đánh vào chính diện, phảng phất như có thể một ngụm nuốt chửng hắn vào bụng.

0.10095 sec| 2400.383 kb