Tầm mắt Tịch Mạn Mạn chưa từng rời khỏi nhạc phổ, nhưng cô ta lại không thể nhớ nổi những giai điệu trên đó. Khi còn bé, mẹ cô ta đã tái giá, ăn nhờ ở đậu trong ngôi nhà đó chẳng khác gì như đi trên lớp băng mỏng. Mẹ kế vì muốn lấy lòng con riêng của chồng mà bắt đứa con ruột như cô ta phải khom lưng cúi đầu, thậm chí còn cùng dượng thương lượng chuyện sau này phải gả cô ta cho một gia đình có tiền, muốn lễ hỏi thật dày.

Tịch Mạn Mạn không muốn nửa đời sau của cô ta bị người nhà bày bố, dứt khoát lựa chọn tham gia chương trình tuyển chọn tài năng tiến vào giới giải trí. Cô ta không có chỗ dựa, dung mạo và thực lực cũng chỉ ở mức bình thường, rất khó có thể nổi bật. Trong cuộc thi, cô ta đã tự xây dựng cho bản thân một hình tượng riêng, thành công thu hút một nhóm fan hâm mộ trung thành. Về phần mẹ ruột cô ta, Tịch Mạn Mạn không cần động tay động chân, chỉ cần để bà ta biết được số tiền thưởng khi đạt giải quán quân, đến khi quay video bà ta nhất định sẽ tự biết diễn xuất.

Cô ta cũng không hãm hại người khác, cô ta chỉ muốn chiến thắng, muốn có được một tương lai tươi sáng hơn mà thôi. So với Tô Tiểu Mỹ, cô ta cần ngôi vị quán quân này hơn. Quán quân đương nhiên sẽ được công ty quản lý nâng đỡ hơn á quân. Còn gia đình không khác gì trùng hút máu kia cũng sẽ không ngừng cọ nhiệt. Hoạt động trong giới giải trí không chỉ cần có thực lực, mà còn cần đến lăng xê.

Cô ta cắn cắn môi, cố gắng bình phục tâm trạng. Cô ta đã đi đến bước này, tuyệt đối không cho phép bản thân hối hận hay thất bại.

Mười lăm phút sau, cuộc so tài chính thức bắt đầu. Trong khoảng thời gian này, tổ chương trình cũng không quên phỏng vẫn các thí sinh khác về Tịch Mạn Mạn và Tô Tiểu Mỹ.

Cuộc thi chính thức bắt đầu, Tịch Mạn Mạn biểu diễn trước Tô Tiểu Mỹ. Cô ta lựa chọn một ca khúc có giai điệu bi thương [Tôi còn có tôi], lời bài hát kể về nhân vật “tôi” đang nỗ lực thức tỉnh bản thân sau khi mất đi tình thân, tình bạn và tình yêu. Đây là ca khúc kinh điển từ hơn một trăm năm trước của thiên hậu Ôn Kiều, sau khi được Tịch Mạn Mạn cải biên, ca khúc đã mang lại một cảm giác khác.

Khán giả lắng nghe bài hát không khỏi nhớ đến cuộc sống mà Tịch Mạn Mạn đã trải qua, trong lòng càng thêm đồng tình với cô ta.

Khi Tịch Mạn Mạn hát đến nốt cao, âm thanh có chút nghẹn ngào, khóe mắt trực trào nước mắt. Khi camera quay được cảnh này chiếu lên màn hình lớn, nước mắt nơi khóe mắt giống hệt những viên trân châu sáng lấp lánh.

Khán giả đều chìm đắm trong cảm xúc ấy, đặc biệt là fan của cô ta, quả thật đau lòng khôn xiết.

Dương Tam lại không nhịn được lắc đầu, ngày hôm nay Tịch Mạn Mạn đi theo con đường lợi dụng lòng thương hại để bắt lấy nhân khí nên cô ta mới tỉ mỉ lựa chọn bài hát này. Tuy nhiên sở trường của cô ta lại là những ca khúc giai điệu nhẹ nhàng sâu lắng, mang theo hơi thở của tình yêu. Cưỡng ép biểu diễn ca khúc bản thân không am hiểu nên khi lên nốt cao không khỏi có chút phá âm - ca khúc của thiên hậu Ôn Kiều vốn không dễ cải biên hay biểu diễn.

Ca khúc cô ta thể hiện dồi dào cảm xúc nhưng lại thiếu kỹ thuật và nội lực.

Sau khi kết thúc phần biểu diễn, Tịch Mạn Mạn khom lưng cúi chào mọi người, sau đó bước xuống sân khấu.

Ba phút sau đến lượt Tiểu Mỹ bước lên sân khấu.

Điều khiến mọi người cảm thấy ngoài ý muốn chính là ban nhạc vốn dĩ chơi trên sân khấu lại ôm hết nhạc cụ rời đi, để lại một sân khấu trống rỗng.

Tô Tiểu Mỹ cầm micro, bước từ trên cầu thang xuống.

Khi cô ấy cất tiếng hát, chất giọng kia mang đến cho người nghe cảm giác nhẹ nhàng tê dại, quyến luyến say mê.

Không cần phối nhạc, chỉ đơn thuần hát chay, tiếng hát như tiếng nỉ non trong màn đêm tĩnh lặng, như hải yêu ngâm xướng, mang theo ma lực mê hoặc lòng người.

Cả trường quay đều trở nên yên tĩnh, mọi người theo bản năng nín thở, khiến bản thân đắm chìm vào bài hát. Không có âm nhạc quấy nhiễu, giọng hát trong trẻo lại ưu nhã của Tiểu Mỹ được phô bày hết thảy, kỹ năng biểu diễn càng không có gì bắt bẻ, không hề nghe thấy âm thanh ngắt quãng lấy hơi.

Một vài người có thính lực nhạy bén còn cảm giác được đầu ngón tay của họ đang run rẩy.

Sau khi bài hát kết thúc, tất cả mọi người vẫn chưa kịp phản ứng lại, hiện trường an tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

Gương mặt Dương Tam xuất hiện ý cười, đặt hai tay trước ngực, vỗ tay. Tiếng vỗ tay đã đánh thức những người vẫn mãi đang đắm chìm vào dự vị của ca khúc, từng tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang lên, cuối cùng rền vang như sấm, trong tiếng vỗ tay còn lẫn với tiếng thét chói tai kích động của người hâm mộ.

Không thể nghi ngờ, Tiểu Mỹ đã thể hiện trình độ tốt nhất của bản thân trên khấu này, cả về mặt kỹ năng lẫn cảm xúc.

Trước thực lực áp đảo, mọi thủ đoạn đều chỉ là mây bay. Với phần biểu diễn xuất sắc ngày hôm nay, cô ấy xứng đáng dành được ngôi vị quán quân.

Tịch Mạn Mạn ở hậu trường nghe được bài hát của Tiểu Mỹ, suy nghĩ có chút xuất thần.

Những fan hâm mộ lúc trước đồng tình với Tịch Mạn Mạn không nhịn được nói: “Mỹ Mỹ hát nghe thật êm tai.”

“Đúng vậy, cho tôi nghe cả trăm lần cũng không cảm thấy chán.”

Hai người bọn họ không còn nghĩ đến chuyện bầu chọn cho người khác nữa.

Tô Tiểu Mỹ khẽ mỉm cười, sau đó liền khỏi sân khấu.

Ban giám khảo và khán giả bắt đầu tiến hành bỏ phiếu trực tuyến, trên màn hình lớn xuất hiện hai cột số liệu không ngừng nhảy lên, hình ảnh này khiến trái tim của mọi người đập thình thịch. Số điểm tuyệt đối là một trăm điểm, cuối cùng Tô Tiểu Mỹ đạt được chín mưới tám phẩy hai điểm, còn Tịch Mạn Mạn đạt được chín mươi lăm phẩy chín điểm, hai người chỉ chênh lệch nhau hơn hai điểm.

Đến cả fan của Tịch Mạn Mạn cũng không thể dối lòng nói trong chuyện này có gì mờ ám, phần trình diễn của Tô Tiểu Mỹ thật sự quá xuất sắc, bỏ xa Mạn Mạn nhà bọn họ.

Tiếp đó sẽ là nghi thức trao giải.

Trên sân khấu, MC lộ ra nụ cười hứng thú: “Hôm nay sẽ có khách quý đến trao giải cho chúng ta.”

Tiếng dương cầm du dương vang lên, tựa như gió hè thổi qua cánh đồng nhẹ nhàng phủi sạch bụi bặm trong tâm hồn con người.

0.53558 sec| 2397.109 kb