Triệu Chí như rơi xuống hầm băng: Đây là cô gái đầu tiên mà hắn giết chết. Khi đó cô ta giãy giụa vô cùng lợi hại, liều mạng kêu cứu. Hắn sợ bị người khác phát hiện, trong tay lại đang cầm dao nhỏ, liền thuận tay đâm xuống. Sau khi phát hiện cô gái ấy đã chết, tuy rằng hắn cũng có chút bất an nhưng cảm giác đen đủi lại mãnh liệt hơn. Cũng không phải xử nữ, ở trước mặt hắn giả vờ cái gì chứ.

Sau lần đầu tiên giết người, những lần sau hắn hành động càng thêm không kiêng nể gì.

Hiện tại, cổ hắn bị siết chặt, đôi mắt như muốn lồi ra, hơi thở ngày càng suy yếu.

Trương Tĩnh nhìn nữ quỷ kia tay không bóp chết một người đang sống sờ sờ, cảm giác như bản thân đang nằm mơ.

Thật sự được cứu rồi…

Ánh mắt Trương Tĩnh dừng lại trên người Bánh Bao Thịt, là thằng bé đã cứu cô ấy đúng không? Dù thế nào cô ấy cũng không dám nghĩ đến người cứu mình lại là một đứa bé chỉ mới năm tuổi.

Cô ấy cảm thấy đôi mắt nóng lên, tầm mắt trở nên mơ hồ.

Cô ấy mặc lại chiếc áo khoác đã bị kéo xuống, đi đến trước mặt Bánh Bao Thịt: “Cảm ơn em, thật sự cảm ơn em.”

Sau đó, cô ấy cúi đầu với nữ quỷ kia, biểu đạt lòng biết ơn. Ngày thường Trương Tĩnh rất sợ ma quỷ, cũng không dám đi đến mấy nơi như nhà ma. Nhưng hiện tại trước mặt một nữ quỷ vừa giết người lại mang đến cho cô ấy cảm giác an tâm trước nay chưa từng có. Cô ấy theo bản năng không nhìn về phía cỗ thi thể trên mặt đất kia.

Nữ quỷ khẽ gật đầu, thành công báo thù xem như cũng đã hoàn thành tâm nguyện của cô ấy, thân ảnh dần biến mất trong không khí.

Bánh Bao Thịt ngơ ngác nói: “Bụng em rất đói!”

Trương Tĩnh có chút sửng sốt, lau khô nước mắt: “Ký túc xá của chị có đồ ăn vặt, để chị lấy cho em.”

Cô ấy nhìn thi thể trên mặt đất, trong lòng lại có chút bất an, không biết nên xử trí như thế nào. Báo cảnh sát? Liệu cảnh sát có tin hắn bị nữ quỷ báo thù hay không? Hay sẽ tình nghi cô ấy là hung thủ giết người?

Dường như nhìn ra được suy nghĩ của Trương Tĩnh, Bánh Bao Thịt vung tay lên, thi thể trên mặt đất liền biến mất.

Trương Tĩnh không nghĩ đến còn có thể làm như vậy, ngẩn người một lúc lâu, sau đó nắm tay dẫn Bánh Bao Thịt về ký túc xá, còn bị các bạn cùng phòng trêu ghẹo là lừa bán trẻ con, muốn báo cảnh sát.

Trương Tĩnh miễn cưỡng nở nụ cười, mang hết tất cả đồ ăn vặt trong ký túc xá đưa cho Bánh Bao Thịt ăn.

Những món này tất nhiên không thể thỏa mãn sức ăn của Bánh Bao Thịt. Nó bày ra dáng vẻ đáng yêu, để những cô gái khác tự nguyện cống hiến hết thức ăn cho nó.

Chờ sau khi Bánh Bao Thịt ăn hết đồ ăn vặt, các cô gái đều không yên tâm, tự mình đưa nó về khách sạn.

Thời điểm Tiểu Kim bị đánh thức đã bị dọa đến nhảy dựng lên: Bánh Bao Thịt ra ngoài lúc nào nó không hề hay biết!

Chờ đến khi mọi người rời đi, Tiểu Kim nghiêm túc dặn dò: “Về sau nhóc không được phép ra ngoài một mình, rất nguy hiểm. Hơn nữa, nếu có chuyện gì nhớ nói với anh một tiếng.”

Nếu Bánh Bao Thịt xảy ra chuyện gì, nó làm sao ăn nói với lão đại đây.

Bánh Bao Thịt nghiêng đầu, đáp: “Được.”

Nó dừng lại một chút: “Tôi có mang về cho anh một lễ vật.”

Dứt lời, nó vung tay áo lên, một khối thi thể với bộ mặt dữ tợn lập tức xuất hiện trước mặt Tiểu Kim.

Tiểu Kim thiếu chút nữa bị dọa đến phát bệnh tim: “Sao lại thế này?”

Bánh Bao Thịt ngoan ngoãn kể lại mọi chuyện.

Tiểu Kim lập tức khích lệ Bánh Bao Thịt: “Làm tốt lắm!” Tiểu Kim thật sự rất khinh bỉ những người như vậy, nếu bọn chúng rơi vào tay nó, nhất định nó sẽ không dễ dàng bỏ qua.

Đột nhiên không khí bên cạnh tựa hồ như dao động, Tiểu Kim quay đầu lại liền nhìn thấy một bóng người chậm rãi xuất hiện, người này giống hệt với thi thể đang nằm trên mặt đất, hiển nhiên là quỷ hồn của hắn.

Sau khi Triệu Chí phát hiện bản thân đã chết liền cảm thấy vô cùng phẫn nộ đồng thời có chút kinh sợ. Bất kể là ai đang sống sờ sờ lại bị nữ quỷ bóp chết đều sẽ lưu lại bóng ma tâm lý.

Chờ khi hắn khôi phục tinh thần, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Bánh Bao Thịt, nhất thời nảy ra suy nghĩ độc ác. Hắn đã biến thành quỷ thì có gì phải sợ? Hắn muốn báo thù! Hắn muốn giết chết thằng bé này, để nó hối hận vì đã làm điều thừa thãi.

Hắn lộ ra biểu cảm dữ tợn, nhào về phía Bánh Bao Thịt, chỉ là chưa kịp chạm đến cọng lông của đứa bé kia thì thân thể hắn đã cứng đờ, không thể cử động được.

Một âm thanh non nớt thiên chân vô tà rơi vào tai hắn.

“Tiểu Kim, em có thể ăn hắn sao?”

“Ăn đi, dù sao cũng là vì dân trừ hại, em có muốn cho thêm một ít gia vị hay không, như vậy sẽ giúp món ăn càng ngon hơn.”

“Không cần, ăn trực tiếp cũng rất ngon.”

Triệu Chí bỗng cảm nhận được một cỗ run rẩy đến từ sâu trong linh hồn: Khoan đã, đây là chữ “ăn” trong suy nghĩ của hắn sao?

Triệu Chí nhìn thấy đứa bé kia mở miệng ra, bản thân hắn bị một cỗ thực lực cường đại hút lấy, thân thể không thể khống chế bay về phía miệng của thằng bé, sau đó… không có sau đó.

Ngày hôm sau, trước khi Dương Tam rời đi đã nhận được rất nhiều thức ăn do Trương Tĩnh đưa đến.

Trương Tĩnh nở nụ cười đầy cảm kích: “Đây là những thứ mà em trai cô rất thích ăn, tôi nhớ kỹ, hôm nay đặc biệt mua mang đến đây.”

Việc cô ấy có thể làm cũng không nhiều, chỉ có thể dùng cách này để bày tỏ lòng biết ơn.

Sau khi Dương Tam nhận lấy túi đồ ăn vặt, bèn hỏi Bánh Bao Thịt một chút liền biết những chuyện đã xảy ra tối hôm qua. Trước kia cô cũng đã từng nghe nói đến con đường này, không ngờ Bánh Bao Thịt lại đụng phải.

Cô sờ đầu Bánh Bao Thịt, giọng điệu tán thưởng: “Không tồi, hiện tại đã biết tự mình kiếm ăn.”

Hạng tội phạm như tên kia, bị ăn cũng xứng đáng!

0.15743 sec| 2393.766 kb