Khi Dương Tam đến tìm thư ký Tô, vị họa sỹ kia đang vẽ tranh cho cô ấy, cụ thể là đang vẽ sườn mặt. Thư ký Tô nhìn chính diện cũng có chút bình thường như bao người, nhưng góc nghiêng thì lại khá đẹp.

Cô vừa đi đến, liền nghe được vị họa sỹ kia nói: “Sườn mặt của cô rất giống bạn gái cũ của tôi, mỗi lần nhìn thấy cô, tựa như tôi gặp được cô ấy.”

Dương Tam nhướng mày - cô vô cùng hoài nghi người này dù nhìn thấy ai cũng nói giống bạn gái cũ của hắn.

Thư ký Tô an ủi hắn, giọng điệu có chút thương cảm: “Người chết không thể sống lại, anh cũng không thể lúc nào cũng chìm đắm trong quá khứ.”

Thần sắc họa sỹ càng thêm u buồn: “Tuy rằng cô ấy đã qua đời mười mấy năm, nhưng tôi thường xuyên cảm thấy dường như cô ấy vẫn đang ở bên cạnh tôi.”

Dương Tam nhìn hai người kia nói chuyện quá nhập tâm, thậm chí còn không nghe thấy tiếng bước chân của cô. Cô ho khan một tiếng, để hai người bọn họ biết đến sự tồn tại của cô.

Hai người kia đồng thời quay đầu lại nhìn cô.

Gương mặt thư ký Tô có chút hồng: “Dương đại sư.”

Dương Tam ừ một tiếng, nói: “Tôi muốn hỏi một chút về chuyện cô suýt chết đuối lúc trước.”

Liên quan đến sinh mệnh của bản thân, biểu cảm của thư ký Tô cũng trở nên nghiêm túc, nỗ lực nhớ lại: “Lúc trước Minh Khâm có tặng tôi một bức tranh tự vẽ, tôi rất cảm kích, liền muốn đến bên dòng suối rửa sạch bút vẽ giúp anh ấy. Sau đó tôi trượt chân và không cẩn thận rơi xuống nước, khi đó dường như có ai đó đang kéo chân tôi.”

Thư ký Tô nhớ lại hình ảnh kia, thần sắc có chút tái nhợt - đó là lúc cô ấy cách cái chết gần nhất.

Dương Tam khó hiểu: “Tại sao cô lại muốn đến bên dòng suối rửa cọ? Ở đó không phải có vòi nước hay sao?”

Minh Khâm liền giải thích: “Đây là thói quen của tôi, nếu dùng nước máy ít nhiều gì cũng sẽ dính hơi thở của thế tục, vì thế dùng nước suối rửa sạch vẫn sẽ tốt hơn.”

Dương Tam suy nghĩ, rau dưa được tưới bằng linh tuyền hương vị sẽ càng ngon hơn, nên dường như ít nhiều có thể hiểu được lời này của Minh Khâm.

Minh Khâm vui vẻ nở nụ cười : “Tôi biết Dương tiểu thư nhất định có thể hiểu tôi.”

Dương Tam không muốn phản ứng lại người này. Cô lấy ra một lá bùa, đưa cho thư ký Tô: “Trước tiên cô hãy mang cái này bên người.”

Thư ký Tô đã tận mắt chứng kiến khung cảnh trời mưa kia, tay cầm lá bùa nâng niu như đang cầm trân bảo vậy.

Dương Tam cũng chỉ đề phòng vạn nhất mà thôi, nếu đối phương đã ra tay với em gái này thì nói không chừng còn có lần sau. Sau đó, cô trực tiếp đi tìm đạo diễn Cung, nói muốn xem ba gian phòng trúc kia.

Biểu cảm của đạo diễn Cung trở nên nghiêm túc hơn: “Cô nói một trong ba người có khả năng liên quan đến việc này sao?”

Dương Tam bình tĩnh nói: “Không, chỉ là quỷ hồn quấy phá kia có khả năng từng xuất hiện trong ba gian phòng đó. Nói không chừng ba người bọn họ là mục tiêu xuống tay tiếp theo của nó.”

Cô tạm dừng một chút, nói: “Cũng không có việc gì, ông cứ bảo bọn họ thu dọn đồ đạc trước một chút, sau đó tôi sẽ vào xem. Tôi có thể thông cảm.”

Sau khi hai vị phó đạo diễn và Minh Khâm biết việc này, lập tức tỏ vẻ hoan nghênh Dương Tam đến kiểm tra, rốt cuộc cũng chẳng có ai muốn mình gặp chuyện nguy hiểm.

Dương Tam bắt đầu xem xét từ bên trái gian nhà, trước tiên kiểm tra phòng ở của hai vị phó đạo diễn chưa phát hiện có gì bất thường. Cuối cùng kiểm tra đến gian phòng của Minh Khâm.

Đẩy cửa ra, đập vào mắt cô chính là một bức tranh treo trên tường. Bức họa vẽ một thiếu nữ vô cùng xinh đẹp, sau lưng cô gái ấy là một đôi cánh trắng muốt, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể giương cánh bay đi. Khóe miệng thiếu nữ nhàn nhạt ý cười, bất luận như thế nào cũng cảm thấy cô ấy đang mỉm cười với bọn họ. Đây cũng là tác phẩm thành danh của Minh Khâm, không biết có bao nhiêu người muốn mua cũng không mua được.

Minh Khâm nhìn bức tranh kia đầy thâm tình, nói: “Đây là bạn gái cũ của tôi - Hiểu Dung, mỗi lần tôi ra ngoài đều sẽ mang theo bức tranh này.”

Khóe miệng Dương Tam giật giật, mang theo bức họa bạn gái trên người, để bạn gái hắn thấy hắn thông đồng với người khác sao?

Tầm mắt cô dừng trên bức họa, đôi mắt khẽ nheo lại, bức họa này mang theo một mùi máu tươi khiến người ta cảm thấy buồn nôn.

Hình như cô đã tìm thấy nguồn gốc phát sinh mọi chuyện.

Dương Tam chỉ chỉ bức họa, nói: “Mấy ngày nay, đoàn phim mấy người xảy ra chuyện là vì bức họa này.”

Nhưng vẫn cần thử nghiệm thêm một chút. Nếu cô nói nguồn gốc là vì bức họa này, chỉ sợ vị họa sỹ kia sẽ không thừa nhận, càng không chịu giao nộp bức họa này ra.

Trong lòng cô khẽ động, tầm mắt dừng lại trên người Minh Khâm, Minh Khâm theo bản năng đáp lại cô bằng một nụ cười.

Cô ra hiệu cho đạo diễn đi ra ngoài cùng cô, đạo diễn Cung thấp giọng hỏi: “Làm sao vậy?”

Dương Tam nói ra đề nghị của mình, da mặt đạo diễn có chút run rẩy, nói: “Cô là ma quỷ sao?”

Dương Tam đạm nhiên nói: “Nếu tìm con gái đến, chỉ sợ sẽ không tốt cho thanh danh của cô ấy, ông là đàn ông, hẳn không có gì quan trọng.”

Đạo diễn Cung: “Cô cũng có thể tìm Từ Xuân Thâm! Kỹ thuật diễn của cậu ấy rất tốt!”

Dương Tam buồn bã nói: “Anh không hiểu.” Nếu để Từ Xuân Thâm làm việc này, cô hoài nghi mấy trăm năm nữa anh cũng sẽ không giúp cô trồng rau.

Đạo diễn cứng họng, làm đạo diễn như hắn cũng thật đáng thương mà!

Nhưng nhớ đến khoảng thời gian này, ai ai trong đoàn làm phim cũng lo lắng hoảng sợ, cắn răng đáp ứng: “Được rồi.”

Kế tiếp, đạo diễn đuổi tất cả mọi người ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại hắn với Minh Khâm.

Mọi người ở cửa hai mặt nhìn nhau.

Một lát sau, cánh cửa kia lại lần nữa mở ra, đạo diễn Cung đỡ tường rời đi, còn Minh Khâm thì thần sắc hoảng hốt, giống như bị sét đánh trúng.

Tuy Từ Xuân Thâm là người bình tĩnh, nhưng cũng không thể kiềm chế tò mò: “Cô nói gì với đạo diễn vậy?”

Hắn cam đoan, chuyện này chắc chắc có quan hệ với Dương Tam.

Dương Tam bình tĩnh nói: “Cũng không có gì, chỉ là để đạo diễn bày tỏ rõ ràng lòng mình với hắn mà thôi.”

Từ Xuân Thâm: “…”

Dương Tam nói: “Đạo diễn vốn đề cử anh, nhưng tôi sống chết đều bảo vệ sự trong sạch của anh.”

Từ Xuân Thâm tưởng tượng đến hình ảnh kia một chút, hít sâu một hơi: “Đại ân đại đức không lời nào cảm tạ hết được.”

0.08858 sec| 2417.867 kb