Từ Xuân Thâm thu dù lại, ánh mắt dừng lại trên quyển thực đơn trong tay cô, khuôn mặt anh tuấn đâm chiêu xuất hiện một suy nghĩ sâu xa.
Dương Tam nhìn theo tầm mắt anh, vẫy vẫy quyển thực đơn: “Anh muốn xem sao?”
Không chờ Từ Xuân Thâm trả lời, cô đã cất quyển thực đơn lại, nghiêm túc nói: “Đây là bí mật của sư môn, cho dù là anh, tôi cũng không thể phá lệ.”
Từ Xuân Thâm mỉm cười cười, lời nói tràn đầy ý vị sâu xa: “Vậy thì đích xác phải giữ gìn thật tốt.”
Anh biết rõ, nếu là đồ vật thật sự quý giá Dương Tam sẽ không cố ý lấy ra để khoe khoang. Hôm nay cô lại cầm quyển sổ đến nơi này, cũng không biết trong lòng lại có chủ ý quỷ quái gì nữa.
Đại khái là sắp có người gặp xui xẻo đi.
“Giống, thật giống.” Một âm thanh cuồng nhiệt vang lên sau lưng.
Dương Tam quay đầu liền trông thấy một người đàn ông tóc dài xõa ngang vai si ngốc nhìn chằm chằm cô. Tầm mắt hắn đối diện cô, lộ ra nụ cười, tiến lên một bước nói:
“Không biết tôi có vinh hạnh mời cô làm người mẫu của tôi hay không?”
Đây là ai vậy? Cô không quen biết!
Dương Tam không chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt: “Không đâu.”
Người đàn ông lộ ra thần sắc u buồn, lông mày trên khuôn mặt anh tuấn nhăn lại khiến người ta có chút xúc động muốn vươn tay giúp hắn vuốt phẳng lại.
“Cô thật sự rất giống bạn gái cũ của tôi, đặc biệt là bộ dáng khi đứng trên đài cao kia, giống như một con chim nhỏ có thể giương cánh bay đi bất cứ lúc nào.”
Dương Tam không có hứng thú nói chuyện nào, ngữ khí lãnh đạm: “Không có khả năng, tôi là độc nhất vô nhị.”
Không có khả năng tồn tại người giống như cô. Hừ, lúc trước cũng có mấy tiểu yêu quái không có mắt hóa thành bộ dạng giống cô, từ trước đến nay Dương Tam đều không khách khí với những chuyện như vậy. Đương nhiên, nếu bản thân nhân loại có vài phần giống cô, đó là trời chú định, bọn họ hẳn là người có phúc phận, trong tình huống bình thường cô cũng lười ra tay, cô cũng không phải một đại yêu thị phi bất phân.
Từ Xuân Thâm nói sang chuyện khác: “Tôi đã nhờ Nhất Phàm đi mua một ít điểm tâm, cô có muốn ăn cùng không?”
Dương Tam gật đầu: “Được thôi.”
Sau đó liền theo Từ Xuân Thâm rời đi.
Ngay khi vừa đến nơi Từ Xuân Thâm ở, Hà Nhất Phàm vô cùng tự giác lấy điểm tâm trong tủ lạnh ra. Từ Xuân Thâm còn tự mình pha trà, nhìn dáng vẻ có thể nhận ra anh có hiểu biết nhất định về phương diện này, tư thế rất ưu nhã thong dong.
Hà Nhất Phàm cùng cô bát quái một chút chuyện về người kia.
“Người đó là Minh Khâm, một họa sĩ, tài năng hội họa không hơn không kém thiên tài là bao, am hiểu nhất là vẽ mỹ nữ. Hắn vẫn chưa tốt nghiệp đại học, nhưng nhờ vào bộ tranh thiên sứ đồ mà nổi tiếng cả trong và ngoài nước.”
“Nghe nói lúc ấy hắn có một cô bạn gái, tình cảm của hai người họ rất tốt, kết quả là bạn gái của hắn bởi vì mắc chứng trầm cảm mà tự sát. Bởi vậy Minh Khâm đã sa sút tinh thần trong một khoảng thời gian dài. Sau đó hắn lại quen bạn gái khác, ít nhiều đều có bóng dáng của người cũ.”
Hà Nhất Phàm nói: “Nghe nói, mỗi người bị hắn nói là giống bạn gái cũ…”
Dương Tam vừa ăn pudding, vừa nghe kể chuyện: “Đều đã chết?”
Hà Nhất Phàm chảy mồ hôi hột: “Không có, suy nghĩ của cô cũng thật đen tối.”
“Không, là mỗi lần hắn nói như vậy, tất cả đều trở thành bạn gái hắn.”
Dương Tam nhíu mày, nghiêm túc nói: “Tôi cảm thấy, đầu óc của mấy cô gái đó đều có bệnh.”
Thời buổi này thế mà còn có người thích làm thế thân của người khác.
Từ Xuân Thâm không nhịn được khóe môi cong cong.
Hà Nhất Phàm nói: “Dù sao phụ nữ suy nghĩ rất cảm tính, rất dễ dàng yêu sâu đậm một người đàn ông. Hơn nữa những cô gái mà hắn làm quen, ai cũng cảm thấy bản thân mình có thể trở thành chân ái của hắn.”
Hà Nhất Phàm cảm thấy tuy rằng bản lĩnh của Dương Tam không nhỏ, cũng là một cao nhân. Nhưng dù gì cô cũng chỉ là một cô gái mười tám tuổi, là độ tuổi mà con gái dễ bị tình ái làm cảm động từ đó dễ dàng làm ra hành vi mất lý trí, nên mới tận tình khuyên bảo nhắc nhở cô.
Đối với chuyện này, Dương Tam hoàn toàn không thể lý giải. Cô hỏi: “Hắn ta chạy tới đoàn làm phim của các người để làm gì?”
Từ Xuân Thâm nói: “Chủ đề của bộ phim Như Mộng Lệnh xoay xung quanh một bức tranh. Đạo diễn mời hắn đến để vẽ bức tranh đó.”
Sau khi Dương Tam ăn xong điểm tâm ở chỗ Từ Xuân Thâm, cô liền đi về phòng mình. Trước đó đạo diễn Cung đã chuẩn bị cho cô một căn phòng, tuy rằng đang ở trong rừng, không thể giống như khách sạn, nhưng như vậy đã rất thoải mái rồi.
Dương Tam nhìn một vòng, rất hài lòng, cô lấy quyển thực đơn kia ra, đặt trên bàn sách bên cạnh giường. Sau đó lại cảm thấy làm vậy hình như quá rõ ràng, cuối cùng vẫn để bên dưới gối nằm.
Thân ảnh Hứa Giai Hâm chậm rãi hiện ra trong không khí.
Dương Tam hỏi: “Có phát hiện ra manh mối gì không?”
Hứa Giai Hâm là quỷ hồn, đối với mỗi địa phương cô ấy đến đều không bố trí phòng vệ, thậm chí còn có thể tùy ý ra vào phòng người khác.
Thần sắc Hứa Giai Hâm trở nên nghiêm túc: “Khi sư phụ niệm chú, tôi cảm nhận được mấy gian nhà trúc bên kia xuất hiện dao động.”
Tổng diện tích của toàn bộ phim trường không hề nhỏ, Dương Tam không có khả năng cảm ứng được tất cả mọi nơi, do đó cô giao lại những địa bàn nằm ngoài phạm vi kiểm soát của cô cho Hứa Giai Hâm theo dõi, quả thật đúng là nhìn ra chút kết quả.
Trong rừng có tổng cộng ba gian nhà trúc, là nơi ở của hai phó đạo diễn cùng họa sỹ Minh Khâm. Điều đó đồng nghĩa với việc những chuyện xảy ra mấy ngày qua chắc chắn có liên quan đến một trong ba người này.
Dương Tam đứng lên, nói: “Trước tiên đi tìm vị thư ký trường quay đã.”
Đoàn làm phim đã có ba người gặp nạn, thư ký Tô chính là em gái suýt chút nữa đuối nước. Còn hai người khác bởi vì bị thương nên đã được đưa tới bệnh viện, đến bây giờ vẫn chưa về.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo