Nói đến những việc này, đạo diễn Cung cũng cảm thấy rất đau đầu, một đoàn làm phim thường xảy ra những chuyện như vậy, rất dễ tạo thành áp lực tâm lý cho người khác. Đặc biệt là những thứ như quỷ thần, nhìn không thấy, sờ không được, càng không rõ nguyên nhân càng dễ khiến cảm xúc bị khủng hoảng.

Đạo diễn Cung tự mình dẫn Dương Tam đến ba chỗ kia xem xét một chút.

Dương Tam đi qua nhìn xem, phát hiện mấy chỗ này đều không có gì không đúng. Cô quay đầu hỏi Từ Xuân Thâm: “Mấy ngày nay anh có thấy chỗ nào khả nghi không?” So với người thường, Từ Xuân Thâm thật sự mẫn cảm hơn một chút.

Từ Xuân Thâm trầm ngâm nói: “Lúc chiếc đèn kia rơi xuống, tôi nhận thấy có chút bất thường nên đã nhờ người đến phòng bên cạnh nhìn xem.”

Vì nhân vật trong phim nên hóa trang của anh là mái tóc dài buông xuống, dáng vẻ càng thêm u buồn lại ẩn chứa hương vị hào sảng. Trong phim, anh đóng vai một họa sĩ.

Sau khi Dương Tam biết được chút manh mối, trực tiếp bố trí một linh trận vây quanh đoàn làm phim, chỉ cần có quỷ hồn chạy vào trong thì đừng hòng chạy thoát. Sau khi cô hoàn thành thì vòng tròn màu đỏ kia liền biến mất.

Đạo diễn Cung nhìn cô dùng chu sa vẽ một vòng tròn thật lớn, nhịn không được tò mò hỏi: “Như vậy là được sao? Không cần đọc chú ngữ, hay khai đàn tố pháp gì sao?”

Hắn rất muốn làm lớn chuyện này lên một chút.

Dương Tam suy nghĩ, nói: “Nếu ông muốn hình thức như vậy, tôi cũng có thể thỏa mãn ông.”

Đạo diễn Cung giải quyết dứt khoát: “Vậy làm phép đi! Có thể phô trương bao nhiêu thì phô trương bấy nhiêu.” Dù sao hiện tại lòng người đang hoang mang, làm vậy tốt xấu gì cũng có thể giúp mọi người an tâm hơn.

Mong muốn của khách hàng là lớn nhất.

Dương Tam cảm thấy đạo diễn Cung rất hào phóng, không nói hai lời liền đồng ý.

Vì thế rất nhanh, người trong đoàn làm phim đều biết đến truyện này. Thứ mà đoàn làm phim không thiếu nhất chính là đạo cụ, rất nhanh trên sân thượng đơn sơ đã dựng lên một pháp đàn.

Dương Tam tự hỏi một chút, hiếm khi có một cơ hội được mặc đạo bào, đạo bào này có công năng phòng ngự nhất định, đông ấm hạ mát, không dính bụi trần. Sau khi mặc vào, hoàn toàn mang dáng vẻ tiên phong đạo cốt, sức thuyết phục tăng lên không ít.

Dương Tam lấy ra quyển thực đơn của cô, đứng ở trên đài cao, vẻ mặt nghiêm túc.

Mở trang đầu tiên ra - thiêu long gan, cua hấp kết hợp với rượu hoa quế của Cung Quảng Hàn, suýt nữa khiến Dương Tam thèm chết, phá hỏng hình tượng cao nhân.

Cô ho nhẹ một tiếng, thanh âm réo rắt, khiến phạm vi mười dặm, dù gần dù xa đều có thể nghe được giọng của cô.

“Bắc Đẩu thất tinh chi tinh giá lâm, Bách Tạng chi quỷ nhanh đi vạn dặm…”

Trong đó có một nhân viên công tác ngày thường cũng thích thần thần đạo đạo, nghe thấy chú ngữ này, cảm thấy có chút quen tai, không nhịn được lấy di động lên Baidu tra một chút.

“Hở, đây không phải chú ngữ đuổi quỷ trừ tà sao? Tôi thấy trên này nói, sau khi viết chú ngữ thì đặt trong chén nước, dùng dao nhỏ khuấy từ bên trái sang ba vòng.” Trong giọng nói có chút không tin, hoài nghi Dương Tam tùy tiện tìm kiếm trên Baidu rồi đến đây lừa gạt mọi người.

Một nữ nhân viên công tác trợn trắng mắt nhìn về phía hắn: “Chú ngữ giống nhau thì làm sao? Dù anh niệm chú một trăm lần cũng không có hiệu quả đi? Tam ca của tôi cũng không phải là người thường.”

Vừa nhìn liền biết vị này đã xem qua gameshow, hiểu rõ bản lĩnh của Tam ca như lòng bàn tay.

Trong lòng Từ Xuân Thâm có dự cảm bất an, nhìn thấy cách đó không xa có một chiếc ô che mưa, liền nảy ra chủ ý, trực tiếp khom lưng cầm ô lên, bật nó ra che.

Giây tiếp theo, cơn mưa to tầm tã ập đến mà không hề dự báo trước, khiến toàn thân mọi người ướt dầm dề. Hơn nữa mưa chỉ rơi trong phạm vi vòng tròn mà Dương Tam vừa vẽ, bên ngoài không có một hạt mưa nào.

Bên trong trời mưa, bên ngoài trời nắng, hình thành nên hai thái cực đối lập với nhau.

Mọi người nhìn thấy khung cảnh này, trong lòng không còn nghi ngờ, chỉ còn lại sự thán phục.

Cao nhân, đây chính là cao nhân!

Mọi người ngẩng đầu nhìn Dương Tam, nơi cô đang đứng cũng không hề có mưa. Cô nhàn nhạt nói: “Dùng một chén nước tinh lọc thì quá phí thời gian, như vậy sẽ nhanh hơn.” Sở dĩ cô gọi mưa, một mặt là muốn làm lớn chuyện này, mặt khác là vì trận mưa này cũng có hiệu quả trừ tà. Hơn nữa… nói không chừng còn có thể chọc giận đối phương, bức nó phải xuất hiện, có thể xem như một mũi tên trúng ba con nhạn.

Những người xấu hổ: Vì thế cô liền dứt khoát làm trận mưa to như vậy sao?

Dương Tam phất phất tay, mưa liền ngừng lại, thể hiện bản lĩnh trước mặt mọi người một cách vô cùng nhuần nhuyễn.

Cô nhẹ nhàng nhảy từ trên đài cao 3 mét xuống mặt đất, động tác phiêu dật, không mang theo nửa điểm chật vật.

Đạo diễn Cung nhìn quyển sách trên tay Dương Tam, hỏi: “Sách này là kinh thư sư môn của cô phải không?”

Dương Tam liếc mắt nhìn thực đơn một cái, nghiêm trang nói: “Đúng vậy! Đây là ghi chép pháp thuật Vô Tự Thiên Thư của sư môn, trừ tà trừ ma, uy lực vô song.” Cũng không phải là cô đang nói dối, đối với thực đơn yêu quái này, cô chém giết vô cùng tích cực.

Vô Tự Thiên Thư! Nghe thế nào cũng thấy rất lợi hại!

Ánh mắt mọi người đều có thêm vài phần kính sợ, trong đó còn có một ánh mắt lộ ra vài phần tham lam.

Từ Xuân Xuân tay đang cầm ô, khóe miệng giật giật: Anh đã rất nhiều lần nhìn thấy Dương Tam vẽ bậy lên cái gọi là Vô Tự Thiên Thư kia, anh còn lâu mới tin cô!

Dương Tam đi đến trước mặt Từ Xuân Thâm, ánh mắt có một chút trách cứ: “Vừa rồi nước kia là để tinh lọc trừ tà, sao anh có thể dùng ô che chắn cơ chứ.”

Trận mưa vừa rồi tuy rằng không xối lên đầu Dương Tam, nhưng ít nhiều gì cũng bị bắn vào người một chút. Lúc này có một giọt nước từ trên má chảy xuống.

Từ Xuân Thâm duỗi tay chạm vào giọt nước kia: “Được rồi, tinh lọc vậy.”

Dương Tam:…

Bỗng nhiên không hiểu sao lại có cảm giác bị người khác đùa giỡn.

0.09125 sec| 2402.109 kb