Sau khi dâng hương, Doãn lão gia tử theo bản năng nhìn về phía tượng Phật. Phật Như Lai trang nghiêm, cao cao tại thượng trách trời thương dân.

Chợt Phật Như Lai hướng về phía ông cong cong khóe miệng, lộ ra nụ cười đầy quỷ dị, đôi mắt như một cơn lốc xoáy sâu thẳm, phảng phất như có thể hút linh hồn con người vào bên trong.

Doãn lão gia tử ngẩn người, giống như bị mê hoặc, biểu cảm ngày càng giống tượng Phật.

Lúc này, một đạo ánh sáng phát ra từ trên người ông.

Ông cụ đột nhiên khôi phục lại tinh thần, giống như vừa được giải trừ khỏi trạng thái mê hoặc.

Doãn lão gia tử chớp chớp mắt, tượng Phật kia vẫn như cũ, phảng phất như vừa rồi chỉ là ảo giác của ông.

Ông cụ theo bản năng nắm chặt ngọc bội trong tay, giả vờ như không có việc gì rời khỏi Phật đường.

Sau khi Doãn lão gia tử rời khỏi biệt thự, liền sai bảo an trích xuất camera trong bên trong.

Ông bấm chọn video giám sát bên trong Phật đường, bắt đầu quan sát. Ngày từ đầu, tượng Phật vẫn như vậy, thoạt nhìn qua là gương mặt hiền từ. Chờ đến sau khi ông dâng hương xong, tượng Phật tựa hồ như lập tức sống lại, cười nhếch mép, nụ cười kia đặc biệt câu dẫn người khác, còn ông như bị mê hoặc, ngốc tại chỗ.

Quá trình này diễn ra trong khoảng năm giây.

Doãn lão gia tử lấy khăn tay ra, lau đi mồ hôi trên trán, trong lòng nghĩ lại mà cảm thấy sợ hãi: Thật nguy hiểm!

Ông cụ lấy ngọc bội trong túi ra, xem ra là ngọc bội này đã cứu ông một mạng. Cũng không biết thằng nhóc thối Văn Vũ kia tìm thấy tượng Phật này ở nơi nào, quá quỷ dị! Đây rõ ràng là Tà Phật!

Ông cụ gọi điện thoại cho Doãn Văn Giác: “Tiểu tứ à, qua bên chỗ ông nội một chút.”

Trong hàng cháu Doãn Văn Giác đứng thứ tư, nên đôi khi ông cụ sẽ trực tiếp gọi cậu ta là tiểu tứ.

Ngày hôm sau Dương Tam được mời đến biệt thự của nhà họ Doãn.

Doãn lão gia tử nói: “Tượng Phật kia vẫn luôn được đặt ở Phật đường, đã hai ngày rồi tôi chưa từng đến đây.” Sau khi nhìn thấy tượng Phật kia nở nụ cười, Doãn lão gia tử đâu dám lại đây lần nào nữa.

Dương Tam khẽ gật đầu: “Để tôi vào xem.”

Doãn lão gia tử cùng Doãn Văn Giác ở một căn phòng khác xem camera giám sát trong Phật đường.

Khi Dương Tam đi vào biệt thự, đã cảm nhận được một cỗ hơi thở trang nghiêm, phảng phất như bước chân đến Phật quốc. Nhưng trong hơi thở này lại ẩn chứa một luồng khí hỗn tạp khác. Thần sắc cô ngưng trọng, trực tiếp tiến về nơi phát ra hơi thở nồng đậm nhất - quả nhiên nằm bên trong Phật đường.

Vừa đẩy cửa ra, tượng Phật được đúc bằng vàng rồng chơi sáng khiến cô muốn mù mắt, chỗ này đáng giá bao nhiêu tiền cơ chứ!

Tượng Phật tràn đầy thần sắc bi thương, phảng phất như muốn độ tất cả khổ đau của biển người.

“Biển khổ vô biên quay đầu là bờ, quay đầu là bờ.” Một đạo âm thanh đột nhiên xuất hiện, trang nghiêm từ hòa, khiến người ta không tự giác muốn thần phục hắn.

“Thí chủ không cần chấp mê bất ngộ, mau mau quy thuận Phật ta.”

Dương Tam cười lạnh một tiếng, tưởng rằng cô chỉ là một tiểu yêu chưa hiểu sự đời à? Tốt xấu gì cô cũng đã từng đi theo sư phụ nghe Phật Tổ giảng kinh, gặp mặt thánh nhân.

“Ngươi giả mạo Phật Tổ, có nộp phí bản quyền cho Phật Tổ không?”

Đả kích bản lậu, là trách nhiệm của cô!

Tượng Phật nghe vậy, thu hồi thần sắc thương xót, đôi mắt phun ra một tia lửa.

Dương Tam trực tiếp thu hồi ngọn lửa kia, một ngụm nuốt xuống.

Sau khi nuốt xuống, cô phi một ngụm: “Toàn vị cát, thật khó ăn.”

Cô nâng tay lên, một đạo thiên lôi màu tím từ trên trời giáng xuống, trực tiếp bổ vào tượng Phật.

Tử Tiêu thần lôi, trong truyền thuyết có thể diệt tiên dự thần, tru tà diệt ác. Dương Tam đương nhiên không triệu hoán được thiên lôi có lực sát thương lớn như vậy, nhưng để phá tượng thần này thì không thành vấn đề.

Tượng Phật trực tiếp nứt thành hai mảnh, đôi mắt để lại hai hàng huyết lệ không cam lòng, như đang lên án cô ra tay quá tàn nhẫn.

Dương Tam ngẩng đầu, nhìn về phía camera, “Được rồi, mọi người có thể lại đây.”

Không đến mười lăm phút sau, Doãn lão gia tử và Doãn Văn Giác cùng nhau đi đến.

Doãn lão gia tử hỏi: “Chuyện của tượng Phật này là như thế nào?”

Dương Tam nhàn nhạt nói: “Chỉ là yêu quái giả mạo Phật Tổ mà thôi.”

Trong lòng cô đại khái đã có đáp án, lúc trước sư huynh cũng đã từng nói qua, chỉ sợ chuyện này có liên quan đến Liên Hoa Công Đức Tháp của Triệu gia. Tượng Phật này và Liên Hoa Công Đức Tháp có điểm giống nhau, đều có tác dụng độ hóa người khác một cách mạnh mẽ.

Nếu Liên Hoa Công Đức Tháp ra tay, dù lúc đó trên người Doãn lão gia tử có ngọc bội của cô, cũng không thể ngăn cản.

Doãn lão gia tử thở phào nhẹ nhõm, hoàn toàn không chút đau lòng vì tượng Phật kia.

Ông nói: “Tôi đã hỏi qua cháu trai về tượng Phật kia, nó nói là thỉnh Viên đại sư khai quang.” Viên đại sư kia cũng là một thần tăng có tiếng của Hoa quốc, tín đồ không ít.

Dương Tam chuẩn bị đem việc này nói lại với sư huynh. Nếu không phải Liên Hoa Công Đức Tháp là hậu thiên pháp bảo có linh trí, biết tự mình ẩn nấp, cô đã sớm bắt được nó. Hiện giờ chỉ có thể chờ đến pháp hội kia, dẫn xà xuất động.

Ánh mắt cô dừng trên tượng Phật, nói: “Tôi sẽ lấy cái tượng Phật này làm thù lao. Nếu lần sau còn gặp loại tượng như thế này, nhớ giao cho tôi xử lí.”

Doãn lão gia tử hoàn toàn không có ý kiền, ông đã sinh ra bóng ma tâm lý đối với mấy thứ này, hoàn toàn không muốn có thêm mấy thứ này ở trong nhà.

Nhà họ Doãn liền chuẩn bị riêng một chiếc xe hộ tống Dương Tam cùng với bức tượng Phật kia trở về.

Doãn lão gia tử lên tiếng cảm khái: “Dương đại sư không chỉ có pháp lực cao thâm, còn là một người rất lương thiện. Cô ấy hẳn là không muốn tượng Phật kia tiếp tục hại người, nên mới muốn mang nó đi.”

Tuy rằng cô gái kia không cần thù lao, nhưng ông cũng không thể không cho, đến lúc đó cứ để tiểu tứ đưa cho cô ấy vậy. Tiểu tứ có thể quen biết với một vị đại sư như vậy cũng là phúc phận của nó.

Doãn Văn Giác ung dung gặm mía, người mà ông nội đang nói đến thật sự là lão đại mà cậu ta quen biết sao?

Dương Tam nhìn tượng Phật trên xe, hết sức vừa lòng.

Tượng Phật này được đúc từ vàng rồng nguyên chất, trọng lượng ít nhất cũng phải hai mươi cân, trên thị trường một cân vàng cũng phải hơn mười vạn. Chờ cô tinh lọc những tà khí còn lưu lại trên bức tượng này, sau này có thể cầm đi bán. Vụ làm ăn này, không lỗ!

Doãn lão gia tử không hổ là ông nội của Doãn Văn Giác, đều là đưa tài đồng tử nha!

Sau khi trở về, cô thắp cho Phật Tổ một nén hương, để Phật Tổ che chở cô, giúp cô có thể thuận lợi tìm thêm được tượng Phật khác. Phải biết rằng, cô đây là đang lên án bản lậu, giúp Phật Tổ làm việc tốt!

0.09159 sec| 2405.789 kb