Doãn gia.

Biệt thự hoa mỹ đèn đuốc sáng trưng, người người ăn uống linh đình, tạo nên khung cảnh phồn hoa náo nhiệt. Hôm nay là ngày đại thọ bảy mươi tuổi của Doãn lão gia tử, tân khách đến chúc mừng nhiều không đếm xuể.

Doãn Văn Giác tránh ở ban công lướt Weibo, nhìn thấy tiêu đề “Tiểu khu Lan Uyển xuất hiện quỷ chặn tường, là oan hồn quấy phá?” “Mỗ paparazzi đi Tam Thanh Quan thắp hương gặp được thiên vương tình yêu” cười đến không nhịn được, bả vai rung rung. Mấy ngày nay có không biết bao nhiêu phóng viên muốn tới cửa phỏng vấn lão đại nhà hắn, đáng tiếc đến bây giờ không ai có thể nhìn thấy lão đại, hay nói đúng hơn là gặp quỷ đả tường, hoặc không ngừng đi lạc đường.

Tuy rằng đa số mọi người đều rút lui, nhưng vẫn có một bộ phận nhỏ chưa từ bỏ ý định, mời đại sư đến xem. Kết quả chính là có thêm một người xui xẻo.

Bản lĩnh của lão đại nhà cậu ta, những hòa thượng đạo sĩ bình thường đó sao có thể so sánh được. Doãn Văn Giác cảm thấy chuyện tốt nhất mà cậu ta làm được trong năm nay chính là làm quen lão đại.

“Cậu ở bên này làm gì chứ? Ấp trứng sao?” Lạc Kỳ tiến đến ban công, vỗ vỗ bờ vai Doãn Văn Giác.

Doãn Văn Giác đưa điện thoại di động cho Lạc Kỳ, sau khi Lạc Kỳ xem tin tức cũng vui vẻ không ngừng, sau đó hỏi: “Cậu biết Lạc gia chúng tôi không thiếu nhất chính là nhà, nếu Dương Tam yêu cầu một nơi thanh tĩnh để tránh mặt, biệt thự nhà tôi tùy ý để cô ấy lựa chọn.”

Lạc Kỳ thật sự rất cảm ơn Dương Tam, bằng không nhà hắn sẽ bị Hà Nhã và Giang Thừa xoay như chong chóng mà chẳng hay biết gì. Khoảng thời gian trước hắn đã sai người điều tra Hà Nhã, kết quả thật đúng là thông qua lịch sử giao dịch của cô ta tìm được chứng cứ cô ta mua chuộc hạ thuật sư hàng đầu ở nước ngoài hạ thuật Lạc Uyển.

Doãn Văn Giác trợn mắt: “Cậu cho rằng tôi không có nhà à? Là lão đại lười đến mức không muốn chuyển nhà.”

Lạc Kỳ nói: “Nhưng Dương Tam ngưu bức nuôi gấu ngựa cũng ngưu bức. Tôi cảm thấy thân phận của cô ấy không bình thường. Cậu xem, hôm qua trên mạng còn có tài khoản marketing thề thốt sắt son rằng Dương Tam đang nuôi động vật phi pháp, chưa đến nửa ngày tài khoản kia đã bị xóa. Mọi người đều nói là phía trên có người đang đè việc này xuống.”

Doãn Văn Giác tự hỏi một chút, chuyện này cậu ta cũng không rõ ràng lắm. Cậu ta chỉ biết lão đại xuất thân từ Đạo Hoa Quan thôi.

“Mặc kệ cô ấy có thân phận gì, cô ấy đều là lão đại của tôi.” Doãn Văn Giác cũng lười nghĩ nhiều như vậy.

Lạc Kỳ liếc mắt nhìn cậu ta, cảm thấy cậu ta đúng là người ngốc có phúc của người ngốc, liền nói sang chuyện khác: “Tại sao cậu lại không vào trong? Mấy người anh họ kia của cậu đều đang ở trong đó vây quanh Doãn lão gia tử vuốt mông ngựa, cậu muốn bị thất sủng à? Tôi vừa thấy anh họ của cậu tìm riêng một đại sư làm một bức tượng Phật.”

“Đúng rồi, năm nay cậu tặng thọ lễ gì vậy?”

Cái đuôi của Doãn Văn Giác vẫy cao lên tận trời: “Chờ lát nữa cậu sẽ biết.”

Đúng vậy, cậu ta đích xác nên vào trong.

Cậu ta cùng Lạc Kỳ, hai người tiến vào phòng khách.

Doãn lão gia tử nhìn thấy cậu ta, giả vờ tức giận: “Cái tên tiểu tử thối nhà ngươi, còn lười nhác tìm chỗ trốn.”

Doãn Văn Giác cợt nhả: “Nhân vật quan trọng như cháu, đương nhiên phải lên sân khấu cuối cùng, nếu không thật uổng phí công sức cháu vất vả tìm thọ lễ cho ông nội.”

Anh họ của Doãn Văn Giác là Doãn Văn Vũ cười hỏi: “Không biết Văn Giác chuẩn bị lễ vật gì tặng ông nội? Khẳng định là tốt hơn so với anh đi?”

“Đúng vậy, nếu đã là lễ vật quý giá như vậy, đương nhiên là hơn hẳn chúng ta rồi.”

Doãn gia cũng không phải một cái thùng rỗng, Doãn Văn Giác từ nhỏ đã được ông nội yêu thương, khiến không ít người đỏ mắt. Dù gì ở trong mắt mọi người, Doãn Văn Giác chính là một kẻ ăn chơi trác táng điển hình, không làm được việc lớn.

Doãn Văn Giác từ trong túi lấy ra một hộp quà màu đỏ.

Khóe miệng Lạc Kỳ giật giật, rất muốn đấm cậu ta một cái: Tốt xấu gì Doãn Văn Giác cũng nên tìm một chiếc hộp tinh xảo chút. Cái hộp màu đỏ kia, trên thị trường chợ sỉ mười đồng có thể mua được hai mươi cái! Trong mắt những người khác cũng không giấu được ý cười chế nhạo.

Doãn Văn Giác trực tiếp mở chiếc hộp, lộ ra ngọc bội bên trong, nhàn nhạt quang hoa lưu chuyển.

“Văn Giác, ngọc bội này nhìn có chút bình thường.”

“Ngày thường chú hồ nháo còn chưa đủ sao, đại thọ bảy mươi tuổi của ông nội, không phải là nơi mà chú có thể bày trò.”

“Đúng vậy, mất công thường ngày ông nội yêu thương chú như vậy, chú lại tùy tiện tặng ông thứ này. Loại ngọc như thế này, một vạn tệ anh chú đã có thể mua đến tay.”

Doãn Văn Giác nhìn xung quanh một vòng, sau đó nói với ông nội hắn: “Ông nội, ông đeo thử lên người thì sẽ biết.”

Doãn lão gia tử tiếp nhận ngọc bội, chỉ vừa mới chạm vào liền cảm thấy ngọc bội này bất phàm. Bởi vì ông cụ đã lớn tuổi, nên quanh năm đều đau nhức đầu gối, tứ chi mệt mỏi, nhưng bây giờ những mệt mỏi và đau đớn kia đều trở thành hư không, thần thanh khí sảng, thân mình uyển chuyển nhẹ nhàng hơn không ít, cả người như trẻ ra vài tuổi.

Ông cụ nhìn ánh mắt trông mong của cháu trai, trên mặt không khỏi lộ ra ý cười: “Cháu đúng là có tâm, ông rất thích ngọc bội này, đây là lễ vật tốt nhất mà ông nhận được trong năm nay.”

Đây là lời đánh giá cao nhất của ông trong buổi tối ngày hôm nay.

Sau đó ông đem ngọc bội đặt trên người, định sau này làm thành vòng cổ, càng tiện mang theo bên người. Hành động của ông cũng biểu lộ lời nói lúc trước của Doãn Văn Giác đều là sự thật.

Cả người Doãn Văn Giác như muốn bay lên, đặc biệt là khi nhìn đến bộ dạng như bị sét đánh của các anh em họ hàng, tâm tình càng thêm vô cùng thống khoái. Cậu ta bày ra dáng vẻ làm nũng với trưởng bối:

“Ông nội, mấy tháng nay cháu trải qua rất nhiều chuyện đặc sắc, để cháu kể cho ông nghe chuyện cháu tìm được ngọc bội này như thế nào…”

Sau đó lôi kéo Doãn lão gia tử, bắt đầu bô bô lên, bỏ lại mấy ánh mắt ghen ghét kia ở phía.

Người có tài có trí bị ghét cũng là điều bình thường thôi!

Đáng tiếc, một màn khoe khoang này của cậu ta cũng phải trả một cái giá không nhỏ: Hơn một nửa số phù chú mà hắn mua được đều vào trong túi của Doãn lão gia tử, cái tên Dương Tam cũng để lại dấu ấn trong lòng ông.

Đợi khi tiệc mừng thọ kết thúc, Doãn lão gia tử sai người đưa tượng Phật của Doãn Văn Vũ đến để trong Phật đường, sau đó tự mình thắp một nén nhang.

0.09102 sec| 2401.109 kb