Thích Ngọc Tú bỏ qua chữ không biết, tiếp tục nhìn xuống: “Chữ thông, thông bảo, khang cái gì đó thông bảo"

Cô thử đếm tổng cộng có chín cái.

Thích Ngọc Tú nói: “Cái này chắc là do thượng lương ném lên"

Tiểu Bảo Châu ngẩng đầu hỏi: “Thượng lương là cái gì mẹ?"

Tuy rằng cô bé đã tám tuổi nhưng chưa từng nghe qua.

Thích Ngọc Tú: “Đó là một cái nhà tuy chưa được xây dựng hoàn tất, nhưng đã có khung sườn hoàn chỉnh, lúc này đã lập tức có thể hoàn mỹ. Thường thì vào lúc này người ta đều sẽ xâu những đồng tiền lớn thành một chuỗi như vậy rồi ném lên xà nhà, nó có ý nghĩa là ngăn chặn căn phòng này lại. Đồng thời cũng sẽ rải một ít kẹo để chúc mừng"

Mấy đứa nhỏ nghe xong thì đôi mắt sáng lấp lánh, không ngừng hò reo lên.

Thích Ngọc Tú: “Nếu cái này là từ trên xà nhà rơi xuống, chắc là không có vấn đề gì?"

Vẻ mặt Tiểu Bảo Châu trở nên bối rối, nói: “Vậy nó rơi xuống, chúng ta có thể lấy đi sao?"

Thích Ngọc Tú suy nghĩ một lát rồi nói: “Con hãy đem đi đi"

Cô ngẩng đầu nhìn thoáng qua, nói: “Không biết còn nữa hay không, không rơi xuống thì thôi, nếu đã rơi xuống, đương nhiên là muốn lấy đi. Chúng ta không lấy, nơi này đã cũ nát như vậy, một ngày nào đó cũng sẽ bị người khác lấy đi. Nếu nó rơi xuống lúc các con bày trò quậy phá thì đã nói lên rằng nó và chúng ta có duyên phận. Đi thôi nào, chúng ta cùng nhau đi dạo."

Thích Ngọc Tú không muốn lẩn quẩn ở đây, vì sợ những người khác trong nhà sẽ tới đây, chỉ cần vui mừng một chút sẽ có nhiều người tiến lại.

Cho dù là đem cái khang gì đó thông bảo đi, Thích Ngọc Tú cũng không có bất cứ gánh nặng tâm lý nào.

Nếu đây là nhà của một ai đó, Thích Ngọc Tú nhất định sẽ không làm như vậy. Nhưng nơi này đã bỏ hoang ba bốn chục năm, đến tượng Phật còn bị người ta trộm mất, bọn họ đã ngẫu nhiên gặp được, nếu bọn họ không lấy, thì nó sẽ thuộc về ai?

Dù sao cũng không có chủ nhân, như vậy không phải ai nhặt được thứ này thì sẽ là của người đó sao?

Những chỗ khác có hay không thì Thích Ngọc Tú không rõ, nhưng dựa theo những chuyện trong lịch sử thì chắc là không có.

Thông thường, thượng lương đều chỉ ném một chuỗi đồng tiền lớn, chưa từng nghe có ai ném lên tất cả xà nhà ở các phòng. Thích Ngọc Tú nói: “Sao các con lại tới đây chơi? Không sợ sao?” Mấy đứa nhỏ ngây thơ trả lời, đều không sợ.

Tiểu Bảo Sơn nói nhỏ: “Bọn con đã xem qua tiếp cận khoa học, tất cả đều là giả nên bọn con không sợ."

Làm một trận chiến tâm lý, quan điểm của Thích Ngọc Tú không phải dễ dàng thay đổi như vậy, cho nên cô cũng không phải hoàn toàn không tin. Nói tóm lại, cô vẫn tin tưởng, nhưng tin tưởng không có nghĩa là sợ hãi.

Hơn nữa, nếu thật sự có quỷ thần thì càng tốt, cô vẫn muốn gặp lại chồng của mình.

Người mà cô nhớ nhất, chính là chồng của mình.

Cô nói: “Nếu như có thì sao?"

“Có cũng không sợ!” Tiểu Bảo Châu vỗ ngực: “Nếu như có, cha của con cũng sẽ bảo vệ con. Không có con quỷ nào dám bắt nạt chúng ta"

Hoá ra cô gái nhỏ này luôn miệng nói mình không sợ cái này, không sợ cái kia đều là có nguyên nhân.

Cô bé tự có logic của chính mình, nhưng xem ra cũng rất chặt chẽ.

Tuy nhiên, cô bé rất thông minh, mẹ cô bé cũng nghĩ như vậy.

“Em gái nói rất đúng!” Bảo Sơn cũng tin tưởng, cha cậu nhất định sẽ bảo vệ cậu.

Bảo Nhạc chưa bao giờ gặp cha, nhưng cha bảo vệ cho anh trai và chị gái, nhất định cũng sẽ bảo vệ cho nó. Thằng bé chính là Tiểu Bảo Nhạc ngoan ngoãn!

Thích Ngọc Tú bật cười, nói: “Đi thôi, chúng ta đến cửa sau xem một chút.

Tiểu Bảo Châu: “A, chúng ta chưa qua bên đó."

Thích Ngọc Tú: “Đi thôi, mẹ dẫn các con qua đó xem một chút.

Bốn mẹ con đi bộ đến cửa sau, cửa sau chỉ khép hờ, nhưng so với phía trước không có cửa, thì phía sau lại có một cái cửa. Thích Ngọc Tú đưa tay đẩy cửa ra, nói: “Khi còn nhỏ, mẹ không to gan như các con, chưa từng đến nơi này.

882 chữ

0.19781 sec| 2392.016 kb