Cuối cùng anh không nhịn được nữa, nói: “Con thỏ tiếp theo chưa chắc sẽ xuất hiện ở chỗ này......"

Bà Thích: “Thỏ thích tụ tập, con nhanh chóng bắt thỏ đi, đừng có ở đây nói chuyện với mẹ. Mấy đứa nhỏ bây giờ được dạy không thể tới nơi này, anh cả nhà họ Thích và Thích Ngọc Tú khi còn nhỏ cũng được dạy không thể tới nơi này. Thích Ngọc Tú khi còn nhỏ thật sự rất nghe lời, nói:

“Chúng ta hãy cùng đi xem thử khắp nơi.

Khó khăn lắm mới được tới đây một lần mà.

Lúc này, bà Thích có chút do dự: “Nơi này...... Sẽ không có cái gì chứ?"

Vừa rồi còn chưa muốn tin, lúc này lại không yên tâm.

Tiểu Bảo Châu vội vàng nói: “Không có gì đâu ạ, vừa rồi phòng nào bọn cháu cũng đã đi qua rồi.

Tế Ninh gật đầu: “Đúng vậy, vừa rồi bọn cháu tìm hang thỏ, đã kiểm tra rất cẩn thận, đây chỉ là cái miếu bình thường"

Là một người dân địa phương, mưa dầm thấm lâu nên sẽ rất sợ hãi.

Bọn họ thì ngược lại, bây giờ Tế Ninh cũng không sợ chút nào.

“Ngoại trừ việc không nhìn xuống giếng, những chỗ khác bọn cháu đều đã xem qua.

Bà Thích: “Đám nhóc con này, nhất định là muốn độc chiếm hang thỏ"

Nếu là bà, nhất định có thể vì độc chiếm hang thỏ mà giả thần giả quỷ, cho nên bà tin chắc người khác nói nơi này có quỷ phá phách cũng là vì lý do này!

Thích Ngọc Tú: “Để em nhìn thử xem. Cô hỏi: “Mọi người có đi cùng không?"

יThích Ngọc Linh lắc đầu: “Ở đây không có gì đẹp, chị muốn nhìn anh cả bắt thỏ"

Em gái út nhà họ Thích cũng không đi, cô ấy nhất định không đi. Thích Ngọc Linh và Thích Ngọc Tú đều gả tới công xã khác ở rất xa. Còn cô ấy thì khác. Cô ấy là người địa phương, cô ấy muốn tìm ra nguyên do, sau đó tới đây trộm.

Ai mà không thích ăn thịt.

Cho nên?

Không!

Đừng nghĩ như vậy.

“Em cũng không đi Mọi người càng ngày càng cảm thấy hứng thú với thỏ, Thích Ngọc Tú nói: “Đi thôi, vậy các con dẫn đường cho mẹ, chúng ta hãy cùng đi xem khắp nơi.

Ba anh em Bảo Sơn và Bảo Châu không hứng thú lắm với việc bắt thỏ, bọn họ cũng đã gặp qua không ít lần cho nên rất bình tĩnh. Ba đứa nhỏ đi cùng Thích Ngọc Tú. Thích Ngọc Tú cười nói: “Chỗ này khắp nơi đều rách nát như vậy, các con thật là to gan.

Lúc này, Tiểu Bảo Châu bắt đầu làm nũng, cái miệng nhỏ nhắn ngọt ngào nói: “Con và anh ở bên nhau, vì có anh trai nên cái gì con cũng đều không sợ, anh con rất lợi hại"

Khóe miệng Bảo Sơn nhếch lên.

Bảo Nhạc: “Con cũng vậy, con cũng vậy"

Thích Ngọc Tú lần lượt xoa đầu từng đứa con, nói: “Các con đều là những đứa trẻ ngoan"

Tiểu Bảo Nhạc vừa nghe mẹ nói như vậy, lập tức lắc đầu, nói: “Chị không phải, chị không phải đứa trẻ ngoan. Chị ấy rất phá phách"

Thích Ngọc Tú nhướng mày: “Bảo Châu đã làm gì cơ?"

Tiểu Bảo Châu liếc mắt nhìn sang chỗ khác, đôi tay nhỏ đan vào nhau vô cùng bối rối.

Lúc này, Thích Ngọc Tú mới để ý quần áo của mấy đứa nhỏ đều hơi bẩn, không biết đã đi đến chỗ nào rồi, cô nói: “Tại sao quần áo các con lại bẩn?"

Cô nhanh chóng phủi bụi trên người bọn nhỏ, vừa vỗ một cái, đột nhiên cô phát hiện hình như trên người Bảo Châu có cái gì đó.

Cô cất giọng hỏi: “Đây là cái gì?"

Từ trong túi Bảo Châu, cô lấy ra một chuỗi đồng tiền lớn.

Bảo Châu: “A, cái này, cái này là từ trên cột nhà rơi xuống....."

Tiểu Bảo Nhạc nhanh chóng nói: “Chị là làm như thế này nè, hô hô hô chạy, một chân đá vào trên cột nhà...... bụi bặm rơi xuống"

Thằng bé còn nói: “Bảo Nhạc nhanh chóng chạy trốn"

Tiểu Bảo Châu lẩm bẩm: “Làm gì có chuyện em nhanh chóng chạy trốn, rõ ràng là do anh trai nhanh nhẹn thôi"

Thích Ngọc Tú bất lực nhìn mấy đứa nhỏ, nói: “Các con thật là!"

Cô chỉ tay vào mấy đứa nhỏ, nói: “Chơi thì không sao, nhưng đừng bày trò quậy phá lung tung, có biết không?"

Tiểu Bảo Châu lập tức nói: “Con biết, con rất nghe lời, mẹ ơi, mẹ hãy nói xem cái này là cái gì?” Cô bé nhón chân, đưa tay muốn sờ một chút vào đồng tiền lớn trong tay Thích Ngọc Tú, Thích Ngọc Tú cúi đầu nhìn thật kỹ, nói: “Cái này là...... Khang, đây là chữ khang, chữ thứ hai thì không biết......"

838 chữ

0.10682 sec| 2390.266 kb