Chị dâu cả hưng phấn: “Thật là một món đồ ăn tốt!"
Chị nói: “Mọi người không biết sao? Cái này có giá trị dinh dưỡng rất tốt, ở Tứ Xuyên cũng có, nhưng chị chỉ hái được vài lần, cái thứ tốt này rất hiếm thấy...... Trong quá khứ, chị dâu cả vốn dĩ là một người rất ít nói, nhưng lần này lại rất ồn ào. Xem ra, con người luôn có thứ mình thích và không thích. Lúc trước ở nhà rất yên tĩnh là vì không có ai ăn uống trò chuyện cùng.
Mấy người họ vừa đi vừa nói chuyện, lên đến sườn núi, Thích Ngọc Tú hỏi: “Anh cả ở bên kia thế nào rồi? Bắt được bao nhiêu con thỏ?"
Nói đến đây, chị dâu cả có chút đắc ý: “Anh cả của em rất giỏi, bắt được sáu con.
Thích Ngọc Tú: “Đúng vậy!"
Trong nhà có thu hoạch, đương nhiên ai cũng thấy vui, cả nhà quây quần bên nhau, nghe nói cái nấm này cũng là thứ tốt, mọi người đều xúm lại nhìn vài lần. Em gái út cũng rất hứng thú, cứ nhìn tới nhìn lui, nói: “Vậy cái này đáng giá bao nhiêu tiền?"
Chị dâu cả: “Hiện tại không cho phép cá nhân mua bán.
Chị nói như vậy quả thật không sai, nhưng chị lại nói nhỏ: “Chị cũng từng thấy có người bán một cân bảy đồng tiền"
“Ôi trời"
Mọi người nhìn số nấm Thích Ngọc Tú hái được, chừng hai cân!
Đột nhiên, ánh mắt mọi người đều thay đổi, cái này không phải đồ ăn, đây là ăn tiền!
Bà Thích ôm ngực nói: “Nhà chúng ta có nhiều sức lao động như vậy, năm ngoái, cả một năm làm việc được một đồng chín mao tiền, cái này một cân lại có giá trị đến bảy đồng sao?"
Chị cả không hề nể tình mà vạch trần mẹ mình: “Một đồng chín mao tiền không phải là do các người đều lười biếng sao?"
Bà Thích uể oải nói: “Con nói bừa cái gì vậy?"
Chị cả: “À, không ạ."
Bà Thích: “Cái này đào được ở đâu?"
Thích Ngọc Tú cũng không giấu giếm, cô nói: “Ở phía dưới sườn núi"
Em gái út vểnh tai lắng nghe.
Bà Thích: “Con dẫn mẹ qua đó xem thử, năm nay có, vậy sang năm có thể chỗ này cũng sẽ có"
Tuy rằng bà lão này rất lười biếng, nhưng chuyện có thể nhẹ nhàng kiếm như vậy, bà nhất định không thể bỏ qua.
Thích Ngọc Tú: “Được ạ."
Nhưng anh cả nói: “Vợ con nói chính là giá cả ở chỗ bọn con, mọi người ở bên này thì bán ở đâu?
Các người dám đến chợ đen sao? Cho dù là đi đến đó, công xã chúng ta cũng không phải là thành phố lớn, có thể biết hàng sao?"
“Vậy tại sao các người ở bên kia biết hàng?"
Anh cả: “Ở bên kia có nhiều sản phẩm hơn ở đây, mọi người nhìn thấy nhiều, từ từ rồi cũng biết hàng"
Chị cả nói: “Thật ra cũng không sao, nếu mọi người có, con sẽ nói Kiến Nghiệp nhà con hỏi giúp một câu” “Đúng đúng đúng, con rể ở Cung Tiêu Xã, chắc chắn có cách. Bà Thích trở nên đắc ý. Thích Ngọc Linh: “Cho dù là không có cách, chúng ta có thể đến trạm thu mua trong huyện, nhất định họ cũng mua. Công xã không biết nhìn hàng, nhưng những chỗ ở xa nhất định là biết” “Đúng vậy, vẫn là con gái lớn của mẹ thông minh!” Bà Thích vui mừng, lập tức muốn đưa tay đoạt lấy tùng nhung của Thích Ngọc Tú.
Thích Ngọc Tú bọc tùng nhung trong quần áo, kêu lên một tiếng, nói: “Sao mẹ còn định chiếm đoạt chúng?"
“Tôi không phải mẹ cô sao? Hơn nữa, cô về nhà mẹ đẻ mới tìm được, chính là đồ của nhà mẹ đẻ!” Bà Thích tự cho mình nói hợp tình hợp lý.
“Mẹ, đây là của em hai, mẹ đừng quá đáng như thế. Anh cả và Thích Ngọc Linh đồng thanh lên tiếng.
Thích Ngọc Tú khẽ bật cười...... Thật tốt khi có người hiểu được cảm giác của mình.
Cô nhướng mày nói: “Cái này hôm nay chúng ta để nấu ăn đi"
Mọi người bất ngờ, không thể tin được cô muốn ăn tiền!
Thật là quá đáng mà!
Bất kể là khi nào được người khác quan tâm luôn là điều tốt nhất.
Trước sự kiên trì của anh cả và chị cả, không ai được ăn tùng nhung, càng không ai được chiếm tùng nhung làm của riêng, tất cả đều thuộc về Thích Ngọc Tú.
Mặc dù chị dâu cả có giúp đỡ Thích Ngọc Tú nhưng cũng không được lấy. Trong lòng chị dâu cả cũng rất muốn lấy nhưng chồng chị đã kiên trì như vậy, cuối cùng chị cũng đành chấp nhận.
836 chữ
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo