Thích Ngọc Tú cầm lấy toàn bộ số nấm, chủ động nói: “Nếu đã như vậy, em sẽ mua chút thịt và điểm tâm"

Tuy rằng Đường Kiến Nghiệp đã đi mua đồ, nhưng Thích Ngọc Tú cũng bỏ ra ba đồng tiền mua hai cân thịt, một cân bánh quy và một cân kẹo.

Bởi vì không chiếm được thứ gì nên ông Thích và bà Thích cũng không được vui vẻ cho lắm.

Bà Thích phát cho mấy đứa nhỏ một ít kẹo, còn những thứ khác thì đem cất đi.

Vốn dĩ buổi tối bọn họ ở lại sẽ không được ăn ngon, nhưng chồng của Thích Ngọc Linh và Thích Ngọc Tú đều mua thịt, hôm nay lại còn bắt được sáu con thỏ, buổi tối mọi người làm món thịt xào còn giết thêm một con thỏ.

Bọn nhỏ ăn uống ngon lành, cái miệng bóng nhẫy hết cả lên.

Lúc này anh cả và chị cả đều có thể nhìn ra được, trong số bọn trẻ, chỉ có ba anh em Bảo Sơn, Bảo Châu, Bảo Nhạc là ngoan ngoãn nhất. Mặc dù tất cả trẻ con đều thích ăn thịt, nhưng dù bọn chúng có ăn cơm chậm cũng không bao giờ tranh đoạt của người khác.

Có vẻ đây là những đứa trẻ được giáo dục tốt.

Ba đứa nhóc không tranh đoạt với những đứa trẻ khác, không được ăn nhiều cũng không tỏ ra tiếc nuối, ngược lại điều này khiến anh cả và chị cả yên tâm hơn rất nhiều, bởi vì điều này chứng minh rằng ngày thường bọn chúng cũng được ăn thịt.

Sau đó, anh cả hỏi thật kỹ về tình hình của Thích Ngọc Tú, biết được cô là cá nhân tiên tiến, con cái được đi học, không những buôn bán kiếm lời, mà nuôi heo cũng có lợi nhuận, cuộc sống cũng không quá khốn khó, trong lòng anh vô cùng vui mừng.

Anh nói: “Như vậy thì tốt, như vậy là tốt rồi.

Anh tiếp tục dặn dò: “Bình thường nếu mấy mẹ con em có vấn đề gì thì cứ viết thư cho anh, nếu anh có thể giúp thì sẽ cố gắng hết sức. Tuy anh không thể giúp đỡ nhiều như chị cả của em, nhưng có việc gì thì cứ nói, có thiếu tiền thì cũng viết thư cho anh"

Thích Ngọc Tú gật đầu.

Cô em út bĩu môi, cô ta biết rõ người trong nhà đều đối xử rất bất công.

Cô ấy là người ở thôn này, theo lẽ đương nhiên thì không nên ở lại đây mà nên về nhà, nhưng cô em út vẫn nhất quyết ở lại, cô ta sợ anh cả và chị cả sẽ lén lút cho kẻ điếc này thứ gì đó.

Thích Ngọc Tú là một kẻ điếc, một người phụ nữ góa chồng, tại sao lại được chị cả yêu thích như vậy chứ “Anh cả và chị cả cũng không chăm sóc em, thật không công bằng chút nào.

Thích Ngọc Linh liếc mắt nhìn cô ta một cái: “Em còn cần người khác chăm sóc sao? Từ lúc còn nhỏ đã bắt nạt người khác rồi.

Thích Ngọc Linh thật sự không thích chuyện này bởi vì từ bé đến lớn cô ấy đã chứng kiến rất nhiều lần, mặc dù không thể nói người như thế là có tâm địa xấu xa nhưng chắc chắn là người không thể chung sống hòa hợp với người khác.

Hơn nữa, khi có người muốn dạy dỗ cô ta, ngược lại cô ta lại không cảm thấy bản thân làm sai mà luôn tìm cách trách móc người khác.

Cũng bởi vì trong một thời gian dài Thích Ngọc Linh thấy cô ta không thay đổi chút nào nên không hài lòng và cũng tránh tiếp xúc.

Thích Ngọc Linh như vậy, nhưng anh cả thì khác, anh là anh cả trong nhà, lớn hơn cô em út nhiều tuổi, cũng ít khi tiếp xúc nên anh không nhận ra tính cách của cô ta.

Hơn nữa, mấy năm nay anh cũng ít khi trở về nhà, anh chỉ nói: “Tất cả đều là con cùng một mẹ, sao em còn muốn giành phần hơn kia chứ?"

Cô em út bĩu môi.

Nhưng cô ta cố gắng nhịn, muốn làm người tốt trước mặt anh cả.

Cô ta cố gắng nhẫn nhịn đến nỗi khuôn mặt cũng trở nên méo mó, Thích Ngọc Tú nhìn bộ dạng của cô ta, không nhịn được mà bật cười.

Cô em út tức muốn hộc máu: “Chị cười cái gì mà cười hả?"

Thích Ngọc Tú bình tĩnh: “Đúng là đồ con nít.

Cô em út muốn nói gì đó, nhưng nhìn thấy ánh mắt không đồng tình của anh cả, chỉ hừ một tiếng, trong lòng chửi má nó, anh chị đều có khả năng nhưng lại không thể dựa dẫm, thật là phiền phức.

833 chữ

0.20650 sec| 2389.188 kb