Tiểu Bảo Châu: “Khi còn nhỏ mẹ thật ngoan Thích Ngọc Tú liếc cô bé: “Vậy là con không ngoan? "
Tiểu Bảo Châu vội vàng nói: “Không có ạ?
“Em gái con rất ngoan. Bảo Sơn dắt tay em gái, nói: “Bảo Châu, chúng ta qua bên kia xem một chút đi."
Bảo Châu: “Dạ được."
Hai anh em nắm tay nhau chạy đi, cửa sau được mở ra, phía trước không xa chính là bờ vực, nếu không may ngã xuống chắc chắn xương cốt cũng tiêu tan, hay là lăn xuống núi thì cũng không sống được.
Thích Ngọc Tú vội vàng dặn dò: “Các con nhất định phải chú ý dưới chân "Dạ."
Giọng mấy đứa nhỏ trong trẻo như chuông bạc.
Mấy đứa nhỏ nghiêng đầu nhìn vực thẩm, Tiểu Bảo Châu tấm tắc: “Thật là đáng sợ!"
Cô gái nhỏ này không sợ quỷ quái, nhưng rất sợ hãi bờ vực, cô bé lấy tay che hai mắt của mình lại, chỉ để lộ ra một cái khe nhỏ hướng xuống dưới chân núi, nói: “Nơi này thật sự rất dọa người. Tiểu Bảo Sơn: “Thường ngày ở nhà em cũng nhìn xuống dưới chân núi, lúc ấy tại sao đều không sợ hãi?"
Tiểu Bảo Châu buồn bực hỏi: “Ở nhà thì tại sao em phải sợ hãi? Đây không phải là một nơi xa lạ sao?"
Cô bé lại lén nhìn.
Rõ ràng là muốn nhìn lại còn đi che mắt.
Che mắt lại rồi còn để lộ cái khe nhỏ để nhìn lén.
Một đứa trẻ cũng thật là biết diễn nhiều trò.
"Hå?"
Thích Ngọc Tú để con gái nhìn xuống đủ rồi thì đột nhiên hét lên một tiếng kinh ngạc.
Tiểu Bảo Châu vội vàng hỏi: “Mẹ, làm sao vậy?"
Thích Ngọc Tú tiến lên phía trước xem xét, nhìn chằm chằm vào một vị trí cách bờ vực không xa sau đó dụi dụi mắt.
Tiểu Bảo Châu ngừng thở, yên tĩnh không dám hỏi nhiều.
Thích Ngọc Tú lại nhìn một hồi, cảm thấy mình không có nhìn lầm, cô trở nên kích động, nói: “Các con ở trên núi chờ mẹ, mẹ đi xuống xem thử.
Bảo Sơn, Bảo Châu và Bảo Nhạc: “! !” Mấy đứa nhỏ lo lắng nhìn mẹ, nói: “Mẹ đi xuống sao? Nguy hiểm lắm đó!"
Bọn chúng đồng thanh lên tiếng, Thích Ngọc Tú nói: “Không sao đâu, mẹ sẽ cẩn thận, các con không cần lo lắng, cứ ở đây chờ là được.
Cô lại dặn dò: “Các con đừng đi đâu cả, cứ đứng ở đây, đánh dấu cho mẹ. Mẹ đi vòng tìm đường nhỏ đi xuống” Cô cũng không thể “nhảy vực”, tuyệt đối là không được, cô cẩn thận tìm đường đi, hướng tới một chỗ xa đi đường vòng, mấy đứa nhỏ ngồi xổm ở đó, trong lòng có chút bàng hoàng. Tiểu Bảo Châu nói: “Rốt cuộc là mẹ phát hiện cái gì vậy?"
Cô bé nhìn theo hướng mà mẹ nhìn khi nãy, nhưng không thấy cái gì cả.
Còn Bảo Sơn nhìn chằm chằm hướng đi của Thích Ngọc Tú, đôi lông mày rậm nhíu lại, trong lòng cảm thấy rất bất an.
“Trong núi rất nguy hiểm. Ba đứa nhỏ buồn bã thở dài, Tiểu Bảo Châu cũng bắt chước nhìn xung quanh, lúc này phát hiện mẹ đã đi được một đoạn rất xa, chỉ còn lại một bóng dáng nho nhỏ. Tiểu Bảo Châu hai tay chống mặt, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ rõ vẻ u sầu.
“Mẹ đi xuống rồi"
Tiểu Bảo Sơn gật đầu, ừ một tiếng.
Dường như sau khi tìm được đường, Thích Ngọc Tú đã bắt đầu nhanh hơn rất nhiều. Cô chầm chậm chạy về hướng bọn nhỏ, mấy đứa nhỏ ngồi xổm ở đó, rõ ràng là dáng người không lớn, nhưng liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy bọn chúng.
Thích Ngọc Tú nhanh chóng chạy tới phía dưới bờ vực, hướng lên phía trên vẫy tay, Tiểu Bảo Sơn vội vàng nói: “Mẹ ơi, cẩn thận một chút"
Tiểu Bảo Châu cũng sốt ruột: “Không cần vội đâu mà Tiểu Bảo Nhạc nhìn thấy mẹ đang đứng ở phía dưới bờ vực, nhưng phía dưới cô vẫn là một cái sườn dốc rất cao, trong lòng đứa nhỏ vẫn cảm thấy rất đáng sợ. Thằng bé vội vàng nói: “Mẹ ơi, mau lên đây đi. Thích Ngọc Tú: “Được, mẹ sẽ nhanh chóng đi lên.
Dựa vào vị trí của bọn nhỏ, cô nhanh chóng tìm được món đồ vừa rồi cô nhìn thấy, tuy đây là lần đầu tiên nhưng Thích Ngọc Tú lại cảm thấy mình chắc chắn không nhìn lầm.
Cô nhanh chóng ngồi xổm xuống, mở dây buộc tóc màu hồng trên đầu ra, lay nhẹ, sau đó nhanh chóng tròng dây buộc tóc màu hồng vào, bắt đầu động tác kế tiếp. Động tác của cô rất cẩn thận, dù sao thì không dễ gì gặp được... nhân sâm.
Thích Ngọc Tú không ngờ rằng mình lại may mắn như vậy, có thể vô tình phát hiện được thứ tốt, nhưng nếu đã phát hiện, cô nhất định không thể xử lý hàm hồ.
841 chữ
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo