Thích Ngọc Tú tỉ mỉ, cũng không biết đã qua bao lâu, tóm lại là lâu đến mức mấy đứa nhỏ ngồi xổm mà tê hết cả chân. Cũng chính vào lúc này, Thích Ngọc Tú mới hoàn tất việc đào nhân sâm.
Cô đem nhân sâm đào được ôm vào lòng, cô thường xuyên nghe nói về nhân sâm, nhưng đây là lần đầu tiên cô có được một cái.
Lần trước chỉ là mua bán qua tay, cho nên không tính.
Cô phát điên vì sung sướng, vội vàng quay trở lại. Tuy nhiên cho dù là như thế, cô cũng rất chú ý dưới chân, sợ mình bị ngã, cô chạy chầm chậm trên đường vòng, bọn nhỏ nhìn theo mà kinh hãi.
Nhưng mà cô chạy chưa được bao xa thì lại dừng lại.
Đây là...... Tùng nhung?
Đành rằng, mùa thu mới có nấm, mà loại nấm tùng nhung này cũng là mùa thu mới có.
Thật sự không ngờ tới, vào lúc này ở chỗ này lại có thể nhìn thấy, hơn nữa còn có rất nhiều. Thích Ngọc Tú lập tức vui mứng, trong lòng cảm thấy ngọn núi quê nhà mình thật đúng là ngọa hổ tàng long. Thật ra, trước đây bọn họ làm gì biết được nấm có những loại nào? Bọn họ chỉ phân biệt đơn giản là loại nào có độc, loại nào không có độc, loại nào có thể ăn thì giữ lại mà thôi. Nhưng năm đó Bảo Sơn và Bảo Châu bán nấm tím, điều này làm cho Thích Ngọc Tú nhận ra chủng loại khác nhau thì chất lượng cũng khác nhau. Bọn họ chỉ biết xem có ăn được hay không, có thể ăn no hay không, nhưng lại không biết chủng loại khác nhau thì có sự khác biệt rất lớn.
Giá trị của chúng không giống nhau!
Lúc ấy, bọn họ không dám tiếp xúc với thế giới bên ngoài, chỉ quan tâm đến việc mình có thể ăn no mặc ấm hay không, chứ không được tiếp cận với những thứ sâu xa hơn.
Sau đó bọn họ lộ ra sơ hở ở chỗ Khương Việt, chính vì lần đó lộ ra sơ hở, mà bọn họ bị cuốn vào quá trình tiếp thu kiến thức một cách điên cuồng. Thích Ngọc Tú xem qua rất nhiều phim phóng sự, biết được cái nấm này là tùng nhung, mặc dù trước kia cô chỉ nhìn qua hai ba lần, nhưng bây giờ chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhận ra nó. Thích Ngọc Tú bận rộn và vô cùng vui mừng.
Có rất nhiều nấm tùng nhung ở đây, thứ này có giá trị dinh dưỡng cao, giá cả cũng cao, nếu có thể đem sang bên kia bán, thật sự rất đáng giá. Đương nhiên, cô cũng không phải chỉ bán lấy tiền, một thứ tốt như vậy, vẫn phải để lại cho mình ăn.
Nhà bọn họ cũng đã nếm thử không ít thứ tốt và quý giá rồi.
Thích Ngọc Tú đang đào ở bên này.
Ở bên kia, chị cả và chị dâu cả nhà họ Thích đã tìm đến: “Tú Nhi, Tú Nhi Cô đã đi rất lâu mà không quay lại, đương nhiên bọn họ cảm thấy không yên tâm, vừa mới đi từ cửa sau lại đây, không nhìn thấy người lớn đâu, chỉ nhìn thấy ba đứa nhỏ thấp lè tè đang ngồi xổm ở đó.
“Bảo Sơn, mẹ cháu đâu?"
Tiểu Bảo Sơn chỉ vị trí của Thích Ngọc Tú, Thích Ngọc Linh nhìn thấy Thích Ngọc Tú đang ở phía xa xa, hoảng sợ nói: “Ôi trời ơi, Tú Nhi, em làm gì ở đó vậy?"
Thích Ngọc Tú quay đầu lại, kêu lên: “Chị cả, ở đây có tùng nhung"
Thích Ngọc Linh: “Tùng nhung? Tùng nhung là gì?"
Cô ấy còn chưa kịp phản ứng lại, chị dâu cả đột nhiên có tinh thần: “Em đi xuống từ chỗ nào vậy?
Chị cũng đi! Đây chính là thứ tốt!"
Chị làm y tá ở bệnh viện, đương nhiên là có hiểu biết hơn người khác một chút.
Thích Ngọc Tú: “Mọi người đừng xuống, ở đây cũng không nhiều lắm, em hái một mình được"
Thích Ngọc Linh quay đầu lại và hỏi: “Mẹ cháu đi xuống từ chỗ nào?"
Cô ấy không thể để em gái mình làm việc một mình ở dưới.
Tiểu Bảo Châu: “Ở bên kia, mẹ cháu đi vòng xuống từ chỗ đó."
Thích Ngọc Linh: “Dì sẽ đi qua đó."
Chị dâu cả cũng kiên định nói: “Chị đi cùng em?
Bọn họ đi vòng xuống, Thích Ngọc Tú suy nghĩ một lát rồi đem nhân sâm bỏ vào áo bông, đợi chị dấu cả và Thích Ngọc Linh đi xuống, Thích Ngọc Tú lại hái nấm, Thích Ngọc Linh xem xét, chỗ này khoảng chừng hai cân.
Cô ấy nói: “Đây là tùng nhung sao? Thật là hiếm thấy!"
848 chữ
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo