Thích Ngọc Tú nhìn ra được cô em út đang nghĩ gì nhưng không thèm để ý đến.
Nói đến cùng, cả năm bọn họ mới gặp nhau một lần, không cần thiết vì cô ta mà làm ảnh hưởng đến tâm trạng.
Thích Ngọc Tú tự biết bản thân và cô em út không thể giống chị em nhà người ta, chứ đừng nói đến việc trở thành chị em tốt.
Cô còn nhớ lúc cô mười mấy tuổi, khi đó chị cả thì kết hôn, anh cả thì tham gia quân ngũ, cô em út mới bốn năm tuổi, giống như Bảo Nhạc bây giờ, rõ ràng chỉ là một đứa con nít, nhưng lại vô cùng ác độc, cứ mở miệng ra lại gọi cô là kẻ điếc, cô đã bị kêu như vậy rất nhiều năm.
Tâm tư cô ta rất sâu sắc, chưa bao giờ kêu trước mặt người khác, chỉ chờ lúc không có người mới kêu.
Có một lần cô tức giận mà ra tay đánh trả, kết quả cô nhóc kia lập tức kêu khóc, cả thôn đều biết chuyện, cô ta còn nói thật nhiều lời khó nghe. Ai có thể nghĩ rằng một đứa trẻ năm sáu tuổi lại biết nói dối?
Lúc ấy Thích Ngọc Tú bị mang tiếng xấu ở trong thôn.
Đôi khi, không phải cứ ra tay đánh người mới làm người ta khó chịu, loại này mới thật sự đang tra tấn người khác.
Thích Ngọc Tú tự hỏi tại sao mình phải lấy ơn báo oán.
Tuy nhiên, dù nói là muốn trả thù, nhưng rốt cuộc vẫn còn quan hệ huyết thống, Thích Ngọc Tú cũng không thể làm gì được. Cho nên cô coi người này như người xa lạ, không thèm để ý tới nữa. Ánh mắt Thích Ngọc Tú lóe lên, cô dựa vào tường, cười nói: “Anh cả, cũng nhờ anh đề nghị cho mấy đứa nhỏ đi học, Bảo Sơn và Bảo Châu nhà chúng ta cũng rất chăm chỉ...."
Cô đổi đề tài, nhưng việc khoe khoang chuyện con cái này từ trước đến nay chưa từng có.
Thích Ngọc Tú cũng là một người truyền thống.
Cô sung sướng khoe khoang, thật ra cũng khiến những người khác lo lắng trong lòng.
Đi học, không chắc sẽ nên người; không đi học, càng khó nên người.
May mắn thay, bọn nhỏ đều ngủ ở phòng khác, không tham gia vào những đề tài của người lớn, nếu không chắc chắn sẽ phát khóc.
Nhưng sắc mặt của những người làm cha mẹ cũng không tốt chút nào. Khó khăn lắm anh chị em trong nhà mới ở cùng nhau nên hơn nửa đêm mới đi ngủ.
Tuy nhiên sáng sớm hôm sau, bà Thích đã đuổi mọi người đi.
Bọn họ cũng không thể lo cho bữa cơm trưa.
Cũng may không ai muốn ở lại lâu, anh cả đưa hai cô em gái về nhà, nói: “Cha mẹ chính là như vậy, đúng là thói quen khó bỏ.
Đối với vấn đề này, Thích Ngọc Linh và Thích Ngọc Tú càng hiểu rõ, dĩ nhiên không cần anh cả phải nói nhiều.
Thích Ngọc Tú nói: “Thật ra em không để trong lòng, sớm đã biết tính tình ông bà ấy là như vậy rồi, không sao cả.
Tuy cha mẹ là người cực kỳ keo kiệt, nhưng vào những thời điểm quan trọng vẫn rất hữu ích.
Thêm một điều nữa, cũng là điều quan trọng nhất, chính là khi còn nhỏ bọn họ đều không phải chịu đói, cha mẹ chiếm lợi ích ở bên ngoài để mang cái ăn về cho con cái.
Con người không ai là hoàn hảo cả.
Dường như anh cả cũng nhớ đến những chuyện đó, mỉm cười và nói: “Được rồi, các em trở về nghỉ ngơi một chút đi. Tối qua cũng không được ngủ ngon rồi.
Mọi người nói chuyện phiếm đến nửa đêm, trời còn chưa sáng đã thức dậy, có thể thấy được cha mẹ họ không muốn lãng phí một bữa cơm.
Thích Ngọc Linh: “Vẫn là nhờ mấy anh em Bảo Sơn phát hiện ra hang thỏ, sao không chia cho chúng ta mỗi người một con.
Anh cả và Thích Ngọc Tú đồng thanh nói: “Nằm mơ sao?"
Mấy người họ bật cười.
Rất tốt đấy, mọi người đều hiểu cả.
Cả nhà Thích Ngọc Tú ngồi xe trở về, Thích Ngọc Linh nhìn Thích Ngọc Tú, nói nhỏ: “Lúc sáng chị thấy mẹ trộm một ít tùng nhung"
Thích Ngọc Tú nói: “Em cũng đoán được.
Chị cả nói: “Tối qua em út cũng muốn trộm, nhưng bị chị phát hiện, chị làm bộ ho khan một tiếng, con bé sợ tới mức không dám ra tay"
Thích Ngọc Tú: “Sao mà người nào cũng..."
Hai chị em mỉm cười.
Trên đường đi có người nói chuyện nên cũng không buồn.
824 chữ
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo