Tuy nhiên vừa về đến nhà, Thích Ngọc Tú nhanh chóng leo lên giường, không nói lời nào, trước tiên phải ngủ một giấc trước đã.

Tiểu Bảo Châu tò mò hỏi: “Mẹ ơi, sao trông mẹ mệt mỏi và buồn ngủ quá vậy?"

Thích Ngọc Tú: “Cả đêm hôm qua mẹ không ngủ được.

Cô vẫn luôn giấu nhân sâm trong người, làm sao mà dám ngủ?

Cô cũng rất sợ mình vô tình ngủ quên rồi không cẩn thận làm hỏng mất, bây giờ mỗi người đều đã có gia đình riêng, Thích Ngọc Tú cũng không thể nói chuyện này ra được.

“Mẹ ơi, bọn con không buồn ngủ, có thể nghe radio một lát không?” Đứa trẻ ngoan ngoãn hỏi.

Đương nhiên là Thích Ngọc Tú đồng ý, radio bắt đầu phát những tin tức đầu năm. Thích Ngọc Tú nhanh chóng chìm vào giấc ngủ...

Cô bật dậy nhóm bếp, nhưng không nấu cơm mà đun một nồi nước, Tiểu Bảo Sơn cẩn thận rót nước ấm vào bình nước nóng, sau đó dẫn em trai và em gái đi tắm rửa sạch sẽ, xong xuôi mới nằm lên giường nghe radio.

Thật là, sao nghe một chút lại cảm thấy mệt thế này?

Mấy đứa nhỏ cũng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ..

Lúc cả nhà thức giấc thì bụng đã đói meo, không có cách nào ngủ tiếp được.

Tuy nhiên trời cũng đã xế chiều, một ngày cũng sắp trôi qua rồi.

Hơn nữa, giường cũng đã lạnh, cho dù bây giờ mới vào xuân, nhưng ở Đông Bắc, tháng hai vẫn rất lạnh!

Thích Ngọc Tú nhìn ba đứa nhỏ ngủ say, nói: “Các con có dậy ăn cơm không?"

Bây giờ có rất ít lúa gạo, mặc dù ở bên này bọn họ cũng có sản xuất gạo, nhưng giá cả khá cao, nên những gia đình bình thường không có để ăn.

Nhưng Thích Ngọc Tú rất thích ăn cơm, từng hạt từng hạt cô đều nấu rất thơm ngon. Cô nấu cơm, bởi vì mấy ngày nay ăn tết nên cũng đã ăn khá nhiều thịt, hôm nay cô quyết định ăn thanh đạm một chút.

Có dưa muối, củ cải chua, Tiểu Bảo Nhạc thấy không có thịt, thằng bé trề môi: Trên bàn ăn tại sao lại không có thịt vậy mẹ...... ?"

Thằng bé cất giọng như thể có chuyện gì đó rất nghiêm trọng.

Thích Ngọc Tú thấy thằng bé như vậy, do dự một hồi rồi nói: “Vậy để mẹ xào lại một ít thịt.

“Mẹ là tuyệt nhất!” Đôi mắt Tiểu Bảo Nhạc lập tức sáng lên.

Ăn cơm ở nhà là thoải mái và ấm cúng nhất.

Ra ngoài ăn cơm còn phải tranh giành, Tiểu Bảo Châu nói: “Con thích nhất là ăn cơm ở nhà mình"

Thích Ngọc Tú nói: “Đó là bởi vì ở nhà được ăn ngon có đúng không...... ?"

Nếu nói vậy, trước kia thì sao?

Nhưng mà Thích Ngọc Tú cũng không để tâm nữa.

Cả gia đình cũng không câu nệ thời gian, ăn cơm chiều xong thì mở từ điển ra tra cứu tỉ mỉ.

Thích Ngọc Tú nghiêm túc: “Chữ này đọc là hi, Khang Hi thông bảo.

Tiểu Bảo Châu: “Chữ này khó viết quá ạ.

Tiểu Bảo Sơn: “Vậy Khang Hi thông bảo là cái gì? Là tiền tệ thời kỳ Khang Hi sao?"

Thích Ngọc Tú: “Mẹ thấy chắc là đúng rồi, chuyện này cứ nhớ kỹ, chúng ta sẽ hỏi Khương Việt thử xem sao"

Tiểu Bảo Châu dựa người trên ngăn tủ, nói: “Mẹ ơi, cái này có phải cần xử lý một chút không?"

Thích Ngọc Tú gật đầu: “Đấy lại là một chuyện khác.

Cô tiếp tục ghi chép vào quyển sổ nhỏ.

Lúc này, ở cùng thị trấn, Khương Việt cũng đang ôm máy tính ra sức tìm tòi, cô ấy đang tìm xem rốt cuộc là tại sao có thể đi tới một thời đại khác. Tuy rằng trên mạng đồng loạt cười ha ha ha, nhưng cũng có một vài suy đoán.

đi tới một thời đại khác, nhất định là có lỗ hổng không gian và thời gian đi qua hang động kết nối, ha ha ha ha nếu có cơ hội như vậy, thì hãy mau làm giàu đi, nếu có thể thì hãy đến thời hiện đại....... vô dụng nhất là đi đến thời cổ đại nằm mơ là nhanh nhất, trong mơ cái gì cũng có Có rất nhiều câu nói hi hi ha ha, nhưng Khương Việt vẫn tìm tòi một chút về hang động kết nối hay lỗ hổng không gian và thời gian. Cũng không biết là thật hay giả, nhưng bộ não con người còn lớn hơn cả trời, trên mạng vẫn có rất nhiều cách nói khác nhau.

838 chữ

0.03790 sec| 2385.508 kb