So với hành lang lúc mới vào Quỷ Vương thính, đường hầm này càng tối tăm, Tề Ninh đi rất nhẹ nhàng, như một bóng ma không gây tiếng động, nép sát vách đá tiến về phía trước.

Thật ra đối với võ công của đám ba người Quỷ Vương, Tề Ninh có đánh giá đại khái.

Võ công của Lục Thương Hạc, Tề Ninh đã từng nhìn thấy, kiếm thuật của y rất cao, công phu quyền cước cũng khá, nếu đơn đả độc đấu, võ công của Tề Ninh cũng không dưới Lục Thương Hạc, nhưng võ công của Quỷ Vương, lại có vẻ quái dị khó lường.

Trước đó, khi bị lưỡi dao sắc bén đâm một cách đột ngột, Quỷ Vương vẫn bình tĩnh tự nhiên, lộ ra tố chất tâm lý rất vững vàng. Hơn nữa, người này luyện công phu Kim Chung Tráo, nếu chỉ cổ họng đao thương bất nhập, thì còn có thể đối phó, nhưng nếu như toàn thân đều như vậy, thì sẽ rất nan giải.

Về người đeo mặt nạ quỷ, nhìn thân thủ cũng không kém, nhưng động tác hơi cứng nhắc, dường như lâm trận không nhiều, kinh nghiệm không đủ.

Nếu Tề Ninh đối mặt bất cứ người nào trong ba người đó, hắn cũng không rơi vào thế hạ phong. Nhưng ba người liên thủ, kết quả sẽ rất khó nói. Hơn nữa, trên hòn đảo này, cũng không biết có bao nhiêu cao thủ, nếu còn cao thủ khác chưa ra mặt, vậy thì rất phiền phức.

Bởi vậy hắn bước đi rất nhẹ nhàng, thậm chí hơi thở cũng rất khẽ.

Đi được một lát, bốn phía im ắng, hắn cũng không thấy một bóng người nào. Nội công của Tề Ninh khá thâm hậu, nếu có người tới gần, hắn có thể dễ dàng nhận ra, nhưng trước sau hắn vẫn không cảm nhận được hơi thở của người khác. Hắn thầm nghĩ, chẳng lẽ đường hầm này chỉ dành cho Quỷ Vương, những người khác không dám đi vào.

Rốt cuộc phía trước cũng xuất hiện lối rẽ, trái phải đều có đường. Tề Ninh hơi nhíu mày, do dự một chút, rồi cũng không rẽ, mà tiến thẳng về phía trước. Rất nhanh sau đó, lại xuất hiện lối rẽ. Đúng lúc này, Tề Ninh chợt nghe vang lên tiếng bước chân. Hắn phản ứng cấp tốc, lập tức lắc mình đứng nép sát vào vách đá của hành lang bên trái. Chẳng bao lâu sau, một bóng người xuất hiện, đi vào hành lang đối diện. Người nọ cũng không quay đầu lại, dường như không ngờ có người xuất hiện bên cạnh.

Tề Ninh thầm cảm thấy may mắn, nếu như người nọ chuyển tới hành lang của hắn, thì sẽ đụng đầu mình.

Trong ánh lửa mờ mờ, hắn phát hiện người kia rõ ràng là người đeo mặt nạ quỷ. Tấm lưng của người này, Tề Ninh trông rất quen thuộc. Cũng chỉ trong khoảnh khắc, người đeo mặt nạ quỷ đã đi vào hành lang kia, Tề Ninh hít sâu một hơi, thò đầu nhìn trái nhìn phải một chút, xác định không có người, mới đi theo người kia.

Người đeo mặt nạ quỷ đi rất nhanh, Tề Ninh vẫn duy trì khoảng cách, chỉ nhìn bóng dáng của người kia. Đột nhiên phát hiện đối phương đã biến mất, Tề Ninh nhíu mày, tiến về phía trước, mới phát hiện thì ra là xuất hiện một cầu thang bằng đá. Người đeo mặt nạ quỷ đã bước xuống cầu thang đá, rẽ vào một hành lang ở bên trái. Tề Ninh nhẹ bước đi xuống cầu thang đá, khi đến bậc cuối cùng, phía trước là một vách nham thạch, hai bên vẫn là thông đạo.

Tề Ninh đi vào thông đạo, phát hiện đường càng ngày càng hẹp, hơn nữa chiều cao cũng giảm dần, đi được mấy trượng, hắn phải khom người mà đi. Đi thêm mấy trượng nữa, phía trước xuất hiện một cửa động, cũng phải khom người mới qua được, Tề Ninh hơi nhíu mày. Đúng lúc này, hắn chợt nghe bên đó mơ hồ có tiếng người, lập tức nín thở, nghe được có người nói:

- Cũng không cần phải phẫn nộ như vậy. Chính ngươi cũng đã từng nói, kẻ mạnh làm vua, hôm nay ngươi là tù nhân, đừng nên tỏ vẻ uy phong mới phải!

Tề Ninh nghe được giọng nói kia, trong nháy mắt đã hiểu rõ tất cả.

Trước đó hắn ca cảm giác bóng lưng của người mang mặt nạ quỷ rất quen thuộc, nhưng vẫn không nhớ ra, rốt cuộc đã gặp ở đâu, lúc này nghe giọng nói kia, lại nhớ tới bóng lưng đó, rốt cuộc đã biết thân phận thật của người mang mặt nạ quỷ.

Hắn không thể ngờ, người mang mặt nạ quỷ, lại chính là Tề Ngọc.

Ngẫu nhiên, Tề Ninh bị nhận lầm là Cẩm y thế tử, sau khi nhập phủ, đối thủ đầu tiên hắn phải đối phó là Tề Ngọc. Tề Ngọc là con của thiếp thất của Tề Cảnh, chính là con vợ kế, cho nên địa vị thấp hơn Tề Ninh một bậc.

Tề Ngọc trăm phương ngàn kế muốn kế thừa vị trí Cẩm Y hầu, cho nên cấu kết tộc nhân, muốn phế truất Tề Ninh, nhưng kết cục rất thê thảm, không những phải thay Tề Ninh tới Đại Quang Minh Tự xuất gia, mà còn bị Mộ Dã vương bắt làm con tin.

Lần sau cùng Tề Ninh nhìn thấy Tề Ngọc, là trong Quỷ Trúc lâm ở Đông Tề. Lúc đó, vì nghĩ dù sao Tề Ngọc cũng là máu mủ của Tề Cảnh, Tề Ninh cũng không lấy mạng y. Hơn nữa ở Đại Quang Minh Tự, Tề Ngọc cũng thả Mộ Dã vương, việc này Đại Quang Minh Tự chỉ cần điều tra qua là có thể phát hiện chân tướng, như thế Tề Ngọc tất nhiên sẽ trở thành kẻ phản bội Đại Quang Minh Tự. Đại Quang Minh Tự sẽ truy tìm, đưa về chùa mà xử trí.

Lần đó Mộ Dã vương bị Kiếm Thần Bắc Cung Liên Thành gây thương tích, Tề Ninh nhớ lúc đó thương thế của y rất nặng. Sau đó, Tề Ngọc và Mộ Dã vương đồng thời biến mất, Tề Ninh không có thiện cảm đối với hai người, cho nên cũng không suy nghĩ nhiều về bọn họ.

Nhưng hôm nay, ở chỗ này lại nghe được giọng nói của Tề Ngọc, Tề Ninh cảm thấy rất bất ngờ.

Hắn cau mày, vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị, không ngờ Tề Ngọc lại ở chung với đám người này.

Hắn nhớ trước đó Tề Ngọc đánh đầu lĩnh bia chữ Ất bị thương, tuy chiêu thức hơi thiếu linh hoạt, nhưng thân pháp và tốc độ không tệ. Hơn nữa, một chưởng liền đánh bay đầu lĩnh bia chữ Ất, cũng có thể thấy nội lực của y không tệ.

Sau khi từ Đông Tề trở về đến nay, bất quá chỉ mới hai tháng. Chỉ trong vòng hai tháng ngắn ngủi, làm sao võ công của y có thể tăng tiến nhanh như vậy? Tề Ninh nhớ rất rõ, khi Tề Ngọc rời khỏi Hầu phủ, hầu như là một công tử bột, trói gà không chặt. Kể cả lúc Tề Ninh gặp y ở Quỷ Trúc lâm, tiểu tử này cũng vẫn rất yếu ớt, sau hai tháng, vì sao lại có biến đổi long trời lở đất như vậy? Chẳng lẽ là mình nhận lầm người?

Nhưng bắt kể là bóng lưng hay giọng nói, Tề Ninh đều tin rằng phán đoán của mình không hề sai.

Trong lòng nghi ngờ, hắn lại nghe Tề Ngọc nói:

- Ngươi đã nhận ta làm đệ tử, thì nên dốc hết công phu truyền thụ, cần gì phải giấu diếm như vậy? Ta biết ngươi và Bắc Cung Liên Thành có thâm cừu đại hận, không giết được Bắc Cung Liên Thành, ngươi chết không nhắm mắt. Nhưng hiện giờ, ngươi cũng không mạnh hơn một con chó là bao nhiêu, gặp Bắc Cung Liên Thành, hắn chỉ cần động một ngón tay, ngươi sẽ chết không có chỗ chôn, thâm cừu đại hận của ngươi, làm sao có thể trả được?

Tề Ninh nghe tới đó, trong lòng kinh ngạc, chẳng lẽ là Tề Ngọc nói chuyện với Mộ Dã vương? Mộ Dã vương lại cũng tới hòn đảo này?

Võ công của Mộ Dã vương, Tề Ninh đã từng chứng kiến, tuy không phải là địch thủ của Bắc Cung Liên Thành, nhưng ở Đại Quang Minh Tự, cũng rất uy phong. Nếu như Không Tàng đại sư không xuất thủ, thì hầu như không ai trong Đại Quang Minh Tự có thể đối phó với Mộ Dã vương. Hơn nữa, Mộ Dã vương quyết đấu với Không Tàng đại sư, cũng không rơi vào thế hạ phong, đôi bên lưỡng bại câu thương. Đáng sợ hơn là, sau khi đã bị thương, Mộ Dã vương vẫn có thể thong dong vượt qua sự bảo vệ nghiêm ngặt ở Tử Kim Sơn mà đi mất.

Tề Ninh thừa nhận, xét về võ công, mình không phải là đối thủ của Mộ Dã vương.

Nếu như Mộ Dã vương cấu kết với Quỷ Vương, như vậy thực lực của Quỷ Vương trên hòn đảo này rất đáng sợ, chỉ cần một mình Mộ Dã vương, chưa chắc hắn có thể đối phó.

Chỉ có điều, giọng điệu của Tề Ngọc, khiến Tề Ninh cảm thấy kinh ngạc.

Giọng điệu của y không hề có chút tôn kính nào, ngược lại còn có vẻ rất khinh bạc, câu nói “ngươi cũng không mạnh hơn một con chó”, không chỉ là thất lễ, mà là sỉ nhục.

Mộ Dã vương tính tình ngạo mạn, khi đối mặt với mấy trăm người ở Đại Quang Minh Tự, y vẫn rất tùy tiện. Một nhân vật như vậy, chỉ cần nói chuyện hơi thất lễ, e rằng cũng sẽ gặp họa lớn, vì sao Tề Ngọc cả gan nói chuyện với Mộ Dã vương bằng giọng điệu đó? Nên biết, võ công của mộ Dã vương cực cao, nếu y muốn giết Tề Ngọc, thật sự không tốn nhiều công sức.

Tề Ninh muốn nhìn xem rốt cuộc bên kia là tình huống gì, nhưng hắn biết, chỉ cần bò vào động, rất có thể sẽ bị Tề Ngọc phát hiện. Lúc này Tề Ninh rất không hy vọng mình đả thảo kinh xà, cho nên chỉ có thể nép ở cửa động, lắng nghe tiếng nói chuyện từ bên kia.

Tuy đã phán đoán ra người đeo mặt nạ quỷ là Tề Ngọc, nhưng có đúng là Tề Ngọc đang nói chuyện với mộ Dã vương hay không, Tề Ninh không thể xác định , bởi vì người kia vẫn không lên tiếng.

- Ta biết hiện giờ ngươi rất không cam lòng.

Tề Ngọc thở dài, nhưng giọng điệu không che giấu được một chút hả hê:

- Ngươi dẫn ta rời khỏi Đại Quang Minh Tự, cũng không phải là bởi vì ta cứu ngươi, mà vì ta cũng như ngươi, có thù lớn chưa trả. Hơn nữa cừu nhân của chúng ta đều là người Tề gia, cho nên thật ra, chúng ta là người đi cùng một đường. Cho dù tới ngày hôm nay, ta vẫn nhận ngươi là sư phụ.

Lúc này Tề Ninh càng khẳng định, Tề Ngọc đang nói chuyện với Mộ Dã vương, chỉ có điều, kỳ lạ là vì sao Mộ Dã vương vẫn không hé răng, hơn nữa trước giọng điệu vô lễ của Tề Ngọc, y vẫn có thể chịu được?

- Thật ra với tuổi tác của ngươi, cho dù có sống thêm hai chục năm, thì cũng không phải là đối thủ của Bắc Cung Liên Thành.

Tuy giọng điệu của Tề Ninh có thể nói là bình thản, nhưng mỗi một câu đều tràn ngập ý sỉ nhục:

- Đã như vậy, sao không để ta làm thay? Chỉ cần ngươi truyền thụ mấy môn võ đó cho ta, cho dù mười năm, hai mươi năm hoặc ba mươi năm, rốt cuộc ta cũng có thể luyện thành, đến lúc đó, đương nhiên có thể báo thù cho ngươi.

Lúc này Tề Ninh đã hiểu rõ, thì ra Tề Ngọc yêu cầu Mộ Dã vương truyền thụ võ công, nhưng hắn càng khó hiểu, muốn Mộ Dã vương truyền võ công, lẽ ra phải cung kính khẩn cầu, có đâu lại nói bằng giọng điệu kỳ lạ như vậy? Theo tính tình của Mộ Dã vương, nếu có kẻ nao nói chuyện với y như vậy, e rằng tính mạng còn không giữ được, đừng nói là truyền thụ võ công. Hắn chỉ cảm thấy trong việc này nhất định có vấn đề, thầm nghĩ nếu không nhìn, thì không thể đoán ra rốt cuộc tình hình bên kia thế nào.

Hắn hít sâu một hơi, khom người xuống, chui vào cửa động chật hẹp kia, biết vừa rồi Tề Ngọc cũng đi qua cửa động này.

Hắn hành động rất cẩn thận, tiến từng chút về phía trước, vẫn nghe Tề Ngọc nói:

- Nếu ngươi khăng khăng một mực, cả đời này, mối thù của ngươi không thể trả được, cho dù chết, cũng không thể nhắm mắt. Ngươi yên tâm, chỉ cần ngươi đồng ý, thì không những Bắc Cung Liên Thành, mà ngay cả lão hòa thượng của Đại Quang Minh Tự, ta cũng đều thay người trừng trị. Ngươi bị bọn chúng giam giữ nhiều năm như vậy, người không ra người, quỷ không ra quỷ, chẳng lẽ ngươi không muốn tính sổ với bọn chúng sao?

 

0.13081 sec| 2432.477 kb