Tề Ninh không ngờ bên dưới lại có một hang động khác, hắn không quen thuộc địa hình nơi này, cũng không biết phải đi về đâu, đành giơ cao hỏa chiết tử, theo mạch nước ngầm tiến về phía trước.

Hỏa chiết tử chỉ chiếu sáng trong một phạm vi có giới hạn, nhưng Tề Ninh quan sát khắp nơi, phát hiện hang ngầm này không phải do bàn tay con người tạo nên, mà hang đã có từ lâu.

Trong hang đá ngầm đá lởm chởm nhấp nhô, chỉ có hai bên mạch nước ngầm là hơi bằng phẳng một chút. Tề Ninh giơ hỏa chiết tử đi về phía trước được một lát, ngoại trừ đá và đá ra, cũng không có thấy có gì đặc biệt, cũng không biết mạch nước ngầm này chảy tới đâu. Đột nhiên, hắn nghe văng vẳng có tiếng khóc, tiếng khóc kia như có, như không, nếu không có thính lực hơn người, thì Tề Ninh không thể nào nghe được.

Tinh thần căng thẳng, Tề Ninh thầm nghĩ vì sao trong hang đá ngầm này lại có tiếng khóc truyền tới? Hắn lấy thanh hàn nhận ra, một tay nắm chặt hàn nhận, một tay giơ cao hỏa chiết tử, nghiêng tai lắng nghe, có cảm giác tiếng khóc đó ở không xa phía trước, bèn cẩn thận lần dò đi về phía đó. Đi được một đoạn, hắn lại phát hiện dưới vách đá bên cạnh, có một cái khe hai người có thể chui lọt.

Hắn tiến lại gần, lúc này đã nghe được rõ ràng, tiếng khóc lúc nãy là từ nơi đó truyền tới.

Lúc này hắn nghe được, dường như tiếng khóc kia là của một phụ nữ, trong lòng hiếu kỳ, thầm nghĩ trên đảo có nhiều phụ nữ người Nam Dương, chẳng lẽ mình đi lung tung, lại phát hiện được nơi nhốt đám phụ nữ Nam Dương?

Hắn nắm chặt hàn nhận, dập tắt hỏa chiết tử, nghiêng người lách vào trong khe đá, lần dò đi tới. Khe này dài khoảng bốn năm thước, qua khỏi khe đá, Tề Ninh cảm thấy dường như mình đã tới một chỗ tương đối rộng rãi, tiếng khóc của người phụ nữ kia vang lên bên tai. Tuy xung quanh hoàn toàn tối đen, nhưng Tề Ninh sử dụng thị lực hơn người của mình, đại khái có thể nhìn thấy một bóng người cách đó không xa.

Hắn nín thở, bình tâm tĩnh khí, hai mắt quét qua bóng tối, phát hiện dường như nơi này chỉ có một người, thì vô cùng kinh ngạc. Đột nhiên, hắn nghĩ ra diều gì, liền thấp giọng hỏi:

- Là…là phu nhân phải không?

Giọng hắn vừa cất lên, liền mơ hồ nhìn thấy bóng người kia lùi lại, rồi có tiếng nói:

- Ngươi…ngươi thả ta ra, ta và ngươi…không thù không oán, vì sao ngươi...ngươi muốn hại ta?

Nghe được giọng nói kia, Tề Ninh vô cùng mừng rỡ, lập tức bước tới, nói:

- Là ta đây, phu nhân!

Hắn đã nhận ra, người kia chính là Điền Tuyết Dung.

- Ngươi…ngươi là ai?

Thân rơi vào khốn cảnh, bị nhốt ở nơi tối tăm không chút ánh sáng này, đối với một người yếu ớt như Điền phu nhân, đương nhiên là điều vô cùng kinh khủng, trong lúc nhất thời, nàng không nhận ra giọng nói của Tề Ninh.

Tề Ninh lấy hỏa chiết tử ra, thổi mạnh cho ánh lửa bùng lên, liền nhìn thấy Điền Tuyết Dung đang co quắp ở một góc. Trong khoảng khắc ánh lửa bùng lên, Điền phu nhân vô cùng hoảng sợ, cúi đầu xuống, không dám nhìn về phía Tề Ninh. Tuy nhiên từ trang phục và vóc dáng của nàng, hắn đã xác định chắc chắn đây là Điền Tuyết Dung. Hắn nhìn xung quanh, thấy quả nhiên đây là một hang đá nhỏ, thạch nhũ trên cao chĩa xuống như dao nhọn, đá lởm chởm nhấp nhô, hơn nữa trong hang hơi lạnh lẽo.

Lại nhìn Điền Tuyết Dung, hắn thấy hai chân nàng bị trói, hai cánh tay cũng bị trói ra sau lưng, bên cạnh cách đó không xa, có hai túi đựng nước lớn.

Tề Ninh biết lần này Điền phu nhân nhất định vô cùng kinh sợ. Hắn chậm rãi đi tới, ngồi xổm xuống trước mặt Điền phu nhân, sực nhớ trên mặt mình còn đeo mặt nạ, liền gỡ khăn che mặt và mặt nạ ra, rồi nhìn Điền Tuyết Dung, dịu dàng nói:

- Phu nhân, la ta, đừng sợ, ta là Tề Ninh!

Thân thể mềm mại của Điền phu nhân run rẩy, nghe giọng nói của Tề Ninh, nàng mới chậm rãi ngẩng lên, khuôn mặt xinh đẹp liền lộ ra, đôi mắt như nước mùa thu tràn đầy kinh sợ. Đến khi nhìn rõ khuôn mặt của Tề Ninh, nàng ngây người ra một lát, lẩm bẩm nói:

- Không phải ta…ta đang nằm mơ chứ?

Tề Ninh cũng không nói lời thừa, liền dùng hàn nhận cắt dây trói cho nàng. Lúc này hắn mới nhìn kỹ khuôn mặt của Điền phu nhân, thấy mặt nàng dính đầy vết bẩn, búi tóc rối loạn, quần áo xốc xếch, nước mắt lã chã tuôn rơi. Tề Ninh thương xót, đưa tay qua nhẹ nhàng lau nước nước mắt cho nàng. Lúc này Điền phu nhân không cầm lòng được nữa, chợt nhào vào lòng Tề Ninh. Tề Ninh ôm lấy nàng, dịu dàng nói:

- Không sao rồi, không sao rồi, ta đã tới.

- Ta…ta tưởng là không còn được gặp lại ngài nữa rồi.

Thân hình mềm mại của Điền phu nhân vẫn run rẩy, gặp được Tề Ninh ở nơi này, không những nàng có cảm giác chết đi sống lại, mà trong lòng tràn ngập nhiều tình cảm phức tạp nhất thời hội tụ, lúc này cũng bất chấp tất cả, vòng tay ôm chặt lấy cổ Tề Ninh, dường như nếu mình buông ra, thì hắn sẽ biến mất vậy.

Tề Ninh hiểu tâm trạng lúc này của Điền phu nhân, khẽ vỗ vỗ lưng nàng, trấn an:

- Hiện giờ ta ở ngay trước mặt nàng, tất cả đều đã qua rồi.

Một lát sau, dường như nhận ra điều gì, phu nhân buông tay ra, có chút xấu hổ. Tề Ninh nhẹ giọng hỏi:

- Trên người nàng có chỗ nào khó chịu không?

Điền phu nhân giật mình, “Ôi” lên một tiếng, nhíu mày nói:

- Chân ta…chân ta tê quá!

Tề Ninh nói:

- Nàng không vận động một thời gian dài, cho nên máu huyết không lưu thông, không có vấn đề gì lớn đâu.

Hắn cắm hỏa chiết tử vào một khe đá nhỏ, rồi ngồi xổm bên cạnh Điền phu nhân, dịu dàng nói:

- Ta giúp nàng xoa cho bớt tê.

Điền phu nhân nhìn Tề Ninh, khẽ “Dạ”. Tề Ninh cẩn thận nâng một chân Điền phu nhân lên, để nó duỗi thẳng, rồi lại làm tương tự với chân kia, lúc này mới nhìn về phía Điền phu nhân, nói:

- Mạo phạm rồi!

Lập tức hắn dùng hai tay ôm lấy chân Điền phu nhân xoa bóp từ trên xuống dưới, giúp cho máu huyết của nàng được lưu thông.

Chân phu nhân tròn lẳn, lại co giãn, được Tề Ninh xoa nắn như vậy, nàng hơi thẹn thùng, nhưng hắn làm như vậy, khiến cảm giác tê dại trên chân nàng giảm đi rất nhiều.

- Hầu gia, sao ngài…ngài lại tới đây?

Phu nhân khẽ nói:

- Chỗ này…chỗ này là địa phương nào?

Tề Ninh biết Điền phu nhân ở chỗ này một thời gian dài, tuy máu đã lưu thông, nhưng nhất thời cũng chưa thể bước đi được ngay, hắn nhìn nàng, đáp:

- Đây là một hòn đảo trên biển Đông Hải.

- Trên đảo?

Phu nhân nhíu đôi mày thanh tú, hiểu ra;

- Đúng rồi, lúc ở trên thuyền, ta…ta nghe tiếng sóng biển, thì ra…thì ra là ở trên đảo.

Nàng lại hỏi:

- Nhưng vì sao…vì sao bọn họ lại bắt ta tới đây? Có phải…có phải là do Lư gia gây ra?

Nàng biết lúc ở Đông Hải dược hành thương hội, mình xảy ra tranh chấp với Lư gia, Tề Ninh đánh Lư Tử Hằng bầm dập trước mặt mọi người, Lư gia hận mình và Tề Ninh thấu xương, bọn họ không dám động thủ với Tề Ninh, nhưng mình là một phụ nữ yếu đuối, đương nhiên là mục tiêu để họ trả thù.

Tề Ninh lắc đầu:

- Theo phán đoán của ta, chuyện này không phải bọn họ làm, bọn họ không dám to gan như vậy đâu.

Nhìn vào mắt Điền phu nhân, hắn nhẹ giọng nói:

- Lần này là ta liên lụy nàng, đối phương không phải vì nàng, mà muốn lợi dụng nàng dụ ta lên đảo này. Bọn họ biết nếu như nàng ở trong tay bọn họ, ta nhất định sẽ tìm mọi cách cứu nàng, cho nên cố ý dể lại dấu vết, dẫn dắt ta tới đây.

Mặt mày hơi thất sắc, Điền Tuyết Dung nói:

- Hầu gia, ngài…ngài bị bọn họ gạt tới đây?

Nàng không phải phụ nữ tầm thường, suy nghĩ rất nhanh nhạy, Tề Ninh vừa nói, nàng liền hiểu rõ điểm mấu chốt trong đó, một tay không kìm được, liền nắm lấy cánh tay Tề Ninh:

- Vậy…vậy ngài dẫn theo bao nhiêu người tới?

- Ngoài ta ra, còn một người nữa.

Tề Ninh đáp:

- Ta đang chuẩn bị đi gặp hắn.

Điền Tuyết Dung càng giật mình:

- Vậy là chỉ có…có hai người? Hầu gia, vì sao…vì sao ngài lại vì ta mà mạo hiểm như vậy? Nếu…nếu chẳng may ngài gặp chuyện không may, vậy thì làm thế nào?

Tề Ninh thấy nàng bộc lộ tình cảm thân thiết trong lời nói, trong lòng ấm áp, dịu dàng nói:

- Chưa nói tới nàng là người bị liên lụy vì ta, cho dù nàng không liên quan tới ta, ta cũng không bỏ mặc. Ta từng nói với nàng rồi, chỉ cần nàng gặp phải nguy hiểm, cuối cùng ta sẽ ở bên cạnh nàng. Đừng nói đây chỉ là một hòn đảo nhỏ, cho dù là núi đao biển lửa, ta cũng không hề do dự.

Điền Tuyết Dung cúi đầum khe xnois:

- Hầu gia, ngài…ngài tốt với ta như vậy, ta…ta phải làm sao mới báo đáp được!

Giọng nàng nghẹn ngào vì xúc động.

Đối với địa vị của mình, Điền Tuyết Dung luôn nhận thức rõ ràng, nàng biết mình và Tề Ninh địa vị quá chênh lệch, từ lúc nhận thấy tình cảm của Tề Ninh dành cho mình, trong lòng nàng cho rằng, nhất định vị tiểu Hầu gia này chỉ coi trọng sắc đẹp của nàng thôi, loại chuyện này nàng đã thấy nhiều, biết trong mắt Tề Ninh, mình chỉ là một món đồ chơi mà thôi.

Tuy rằng sau đó, hành động của Tề Ninh khiến nàng có cái nhìn khác về hắn, nhưng nàng cũng chưa bao giờ nghĩ tới, Tề Ninh thật sự yêu thương mình.

Nhưng lần này, Tề Ninh bất chấp thân phận tôn quý, đơn thân độc mã mạo hiểm vì nàng, khiến lòng nàng tràn ngập cảm động khó nói nên lời. Suy cho cùng, việc bất chấp an nguy bản thân, tìm cách cứu viện người khác, cho dù là người thường cũng chưa hẳn làm được, huống hồ hắn là một vị hầu tước tôn quý.

Tề Ninh thấy mặt nàng dính vết dơ, không kìm lòng được đưa tay qua định lau mặt cho nàng, nhưng khi sắp chạm vào, không biết vì sao hắn lại ngừng tay lại. Điền Tuyết Dung cảm nhận được, khẽ ngẩng lên, thấy tay Tề Ninh ở ngay cạnh mặt mình, nhưng không đụng tới, nàng mở to đôi mắt đẹp, vẻ sợ hãi trong đó đã dần dần biến mất, hàng mi thật dài khẽ chớp. Đột nhiên nàng đưa tay lên, cầm tay Tề Ninh, nhẹ nhàng áp lên mặt mình.

Tề Ninh hơi bất ngờ, nhưng nhìn vào đôi mắt đẹp mê người của nàng, nhận ra sự cảm kích của nàng đối với mình, hắn liền hơi mỉm cười, tay nhẹ nhàng xoa nhẹ trên mặt nàng. Mặc dù trên mặt dính vết bẩn, nhưng da thịt của phu nhân vẫn mềm mại, mịn màng. Tề Ninh dịu dàng hỏi:

- Bây giờ nàng còn sợ nữa không?

Điền phu nhân khẽ lắc đầu, thấp giọng nói:

- Có ngài ở bên cạnh, ta…ta không còn sợ nữa.

Vẻ xinh đẹp của thiếu phụ này, trong nét quyến rũ lại pha lẫn một chút đáng thương khiến người khác động lòng, nhất là đôi mắt long lanh như nước hồ thu kia, có một sự mê hoặc tự nhiên khó cưỡng, tuy đang ở trong tình thế nguy hiểm, nhưng Tề Ninh nhìn vào đôi mắt mê người kia, cầm lòng không đậu, liền hôn lên đôi môi thơm của nàng. Lúc này phu nhân cũng không hề chống cự, một cánh tay ngọc giơ lên, ôm lấy cổ Tề Ninh, đáp lại nụ hôn của hắn.

 

0.05067 sec| 2478.766 kb