Tuy trong lòng biết Mộ Dã vương nói cũng không sai, nhưng Tề Ninh cố ý nói bằng giọng điệu không tin tưởng:
- Nói như vậy, chẳng phải địa vị của tiền bối ở Nam Cương là rất cao sao? Vậy thì tại sao lại có người dám trêu vào tiền bối, tên ma đầu hại chết tỷ tỷ của tiền bối, chẳng phải là tự tìm đường chết?
Mộ Dã vương căm hận nói:
- Tên ma đầu kia trông như một người quân tử nho nhả, nhưng thật ra là một tên tiểu nhân đê tiện. Năm đó, hắn du lịch tới Nam Cương…
Nói tới đây, lão bỗng dừng lời, hơi ngửa đầu lên, dường như rơi vào sự trầm tư.
Tề Ninh dè dặt hỏi:
- Tiền bối, hắn tới Nam Cương rồi thế nào?
- Mà thôi, những chuỵên cũ này không nói cũng được.
Mộ Dã vương thản nhiên nói:
- Chuyện này không liên quan tới ngươi, cũng không cần phải kể cho ngươi nghe. Bản thân ngươi phải tự cân nhắc, ngẫm nghĩ đối với lời nói của lão phu, nếu như ngươi không muốn, lão phu cũng không làm khó ngươi.
Hôm nay Mộ Dã vương đã tiết lộ một phần câu chuyện, đương nhiên Tề Ninh không cam lòng dừng lại ở đây.
Từ lúc biết được Tề gia còn có một vị đại tông sư là Bắc Cung Liên Thành, Tề Ninh luôn rất hứng thú đối với vị đại tông sư này.
Trước kia, bị nhận lầm là Cẩm Y thế tử, được đưa vào Cẩm Y hầu phủ, Tề Ninh vẫn cảm thấy hoang mang trước những bí ẩn quanh mình.
Trăng đến rằm trăng tròn, sau khi ngồi ổn ở vị trí Cẩm Y hầu, Tề Ninh biết một khi mình đã tới thế giới này, thì chỉ có thể đối mặt với thế giới gió tanh mưa máu và đầy âm mưu quỷ kế này, đồng thời cũng hưởng thụ tất cả những gì thế giới này mang lại cho mình. Ở thế giới này, sống trong thân phận của một Cẩm Y hầu, đương nhiên tốt hơn rất nhiều so với một người bình thường. Từ trong thâm tâm, hắn cũng không có áp lực phải giành giật đối với thế giới này, nhưng đồng thời hắn cũng hiểu rõ, thu nhận càng nhiều, nguy cơ cũng càng cao.
Thân phận Cẩm Y hầu, đương nhiên được hưởng rất nhiều thứ mà người bình thường không thể có được, nhưng đồng thời hắn cũng phải đối mặt với những hung hiểm mà người thường không phải đối mặt.
Đương nhiên có người mong muốn Cẩm Y hầu có thể tiếp tục sống sót, nhưng càng nhiều người lại mong muốn vị Hầu gia này biến mất khỏi thế gian.
Nếu hắn muốn giữ vững vị trí hiện tại, thì chỉ có thể dùng hết khả năng, tăng thêm át chủ bài trong tay mình, mà trước khi tăng thêm át chủ bài, điều quan trọng nhất là phải nắm vững lá bài có trong tay. Đối với Tề Ninh, con át chủ bài lớn nhất, chính là Cẩm Y Tề gia.
Tuy thái phu nhân của Cẩm Y Tề gia đã bị hắn khống chế, hầu như hắn đã nắm Cẩm Y hầu phủ trong tay, nhưng Cẩm Y hầu phủ còn quá nhiều bí mật mà hắn chưa biết. Hắn không thể khẳng định, trong tương lai, những bí ẩn đó sẽ không hình thành sự uy hiếp đối với mình. Hiện giờ hắn hiểu rất rõ, nếu muốn thật sự nắm lấy Cẩm Y Tề gia trong tay, tất nhiên cũng phải nắm rõ những bí mật của nó trong lòng bàn tay, từ đó, mới có thể tạo thành thế bất bại.
Liễu Tố Y biến mất một cách thần bí, Bắc Cung Liên Thành cũng tung tích mịt mờ, đây có thể nói là hai bí mật lớn nhất của Cẩm Y Tề gia, cũng là hai bí ẩn mà Tề Ninh luôn muốn cởi bỏ.
Nghe nói từ khi còn trẻ, Bắc Cung Liên Thành đã bắt đầu luyện kiếm, say mê kiếm đạo, nhưng khi tới tuổi trung niên, kiếm thuật của ông vẫn ở mức thường thường bậc trung, bị rất nhiều kiếm khách thời đó đánh giá là tư chất thường thường, tuyệt đối không thể đạt được thành tựu đặc biệt đối với kiếm đạo.
Nhưng ngoài dự đoán của mọi người, nhiều năm sau đó, Bắc Cung Liên Thành lại đạt tới cảnh giới chưa từng có ai đạt tới về mặt kiếm thuật. Hơn nữa, dựa vào một thanh kiếm, mà Bắc Cung Liên Thành được liệt vào một trong ngũ đại tông sư đương thời.
Sự thay đổi bất ngờ như vậy, thật sự không thể tưởng tượng nổi.
Tuy Bắc Cung Liên Thành xuất thân từ Tề gia, nhưng nhiều năm qua, lại như người dưng đối với Tề gia, thậm chí tất cả người của Tề gia đều không biết vị nhị lão thái gia này còn sống hay đã chết. Tề Ninh vẫn luôn thấy lạ, vì sao sau khi công thành danh toại, Bắc Cung Liên Thành lại trở nên xa lạ như vậy đối với Tề gia. Lại còn tòa quỷ viện không ai dám vào ở khu nhà cũ của Tề gia, có rất nhiều sự việc khác thường liên quan tới Bắc Cung Liên Thành, nếu muốn tìm lời giải cho từng việc, cũng không phải chuyện dễ.
Hôm nay Mộ Dã vương nói như vậy, khiến Tề Ninh lại biết được, Bắc Cung Liên Thành và hậu nhân của Nguyên Đấu cung Nam Cương cũng có xung đột. Muốn biết rõ ràng chuyện gì xảy ra, hắn cố ý duỗi lưng, nói:
- Nếu tiền bối không tiện nói, vậy thì đừng nói. Đây là ân oán cá nhân của các ngươi, ta cũng không nên xen vào. Tiền bối muốn ta giúp tiền bối thoát thân, không phải là muốn đi tìm tên ma đầu kia báo thù đó chứ?
Mộ Dã vương trầm giọng nói:
- Thế thì làm sao?
- Cần gì phải vậy.
Tề Ninh thở dài:
- Trước đây ta cũng kết thù hận với rất nhiều người, nhưng thời gian dài trôi qua, thì cũng thôi. Hơn nữa, Mộ gia các ngươi tại Nam Cương lợi hại như vậy, còn ai dám hại các ngươi? Trong chuyện này, có phải là có chuyện hiểu lầm hay không? Thôi đi, không quấy rầy tiền bối nữa, ta sẽ đi xem khắp nơi trên đảo, để quen thuộc đường đi, sau này sẽ không lạc đường nữa.
- Hiểu lầm?
Mộ Dã vương cười lạnh nói:
- Nếu người biết rõ chân tướng sự việc, sẽ không nói như vậy.
- Ồ?
Tề Ninh hỏi:
- Vì sao tiền bối lại nói như vậy?
Hắn bước tới trước một bước, thấp giọng nói:
- Tiền bối, tuy ta còn trẻ tuổi, nhưng cũng là người biết phải trái, nếu tên ma đầu mà tiền bối nói, là một người cùng hung cực ác, chưa chắc ta không thể tìm được biện pháp giúp tiền bối thoát ra ngoài báo thù, loại người gây tai họa như vậy, tuyệt đối không thể để hắn hại người khắp nơi.
- Xem ra tiểu huynh đệ thật sự là người chí tính chí nghĩa.
Mộ Dã vương thấy có hy vọng, lập tức nói:
- Tốt, lão phu sẽ kể lại tội ác của tên ma đầu kia cho ngươi nghe, lát nữa ngươi lại nói xem, có nên giết hắn hay không.
Nếu là trước kia, Mộ Dã vương hoàn toàn xem thường việc nói chuyện với một tên lâu la, ân oán giữa lão với Bắc Cung Liên Thành, càng không thể nhắc tới một chữ nào với người ngoài.
Nhưng lần này, lão rơi vào kiếp nạn lớn, thân ở trong tuyệt cảnh, biết bao là bi phẫn nhưng cũng đã nản lòng thoái chí, niềm đắc ý trước kia cũng đã tan thành mây khói, hôm nay kể lại chuyện xưa, trong lòng cũng cảm thấy một chút buồn bã, oán hận chất chứa trong lòng nhiều năm, cũng muốn tìm một đối tượng để dốc bầu tâm sự.
Tề Ninh không phải là lựa chọn tốt nhất của lão, nhưng rõ ràng, hiện giờ hắn là lựa chọn duy nhất của lão.
- Lão phu còn nhớ rõ, lần đầu tiên nhìn thấy ten ma đầu kia, lão phu bất quá chỉ mới ngoài hai mươi.
Mộ Dã vương âm trầm nói:
- Khi đó, để gia tăng công lực, lão phu một mình tới nơi thâm sơn, tìm một con trăn độc, nghe nói chỉ cần ăn mật của trăn độc vào, là có thể gia tăng công lực. Rốt cuộc lão phu cũng gặp may, tìm được trăn độc, nhưng lúc lấy mật, lại có ác nhân chặn ngang cướp đoạt, tuy lão phu giết hắn, nhưng bản thân cũng bị thương!
Tề Ninh thầm nghĩ trong núi lớn Nam Cương, chim quý, thú hiếm đương nhiên không ít, con tuyết long Nam Cương, là từ nơi đó mà ra, Mộ Dã vương nói lúc đó lão mới ngoài hai mươi, nghĩa là chuyện đã xảy ra ba, bốn mươi năm trước rồi.
- Lúc đó lão phu bị thương rất nặng, còn chưa rời khỏi núi, đã bị hôn mê. Khi tỉnh lại, lão phu phát hiện đã có người giúp mình xử lý vết thương.
Giọng hết sức bình tĩnh, Mộ Dã vương từ tốn nói:
- Người cứu ta, chính là tên ma đầu kia.
Tề Ninh thầm nghĩ, thì ra Bắc Cung Liên Thành đã từng cứu mạng Mộ Dã vương, nhưng không biết vì sao sau đó lại từ người ơn biến thành kẻ thù.
- Tên ma đầu ra vẻ đạo mạo, chăm sóc ta hai ngày, sau đó đưa ta về Cảnh Trì cốc.
Mộ Dã vương nói:
- Gia phụ cảm động vì ơn cứu mạng của hắn đối với ta, giữ hắn lại Cảnh Trì cốc một thời gian.
Nói tới đây, giọng lão tràn ngập buồn bã:
- Lúc đó không nên giữ hắn lại, bằng không thì đã không xảy ra chuyện sau này.
- Xảy ra chuyện gì?
Mộ Dã vương nói:
- Tuy tên ma đầu đó đê tiện vô sỉ, nhưng lại rất tài hoa, trong lúc ở lại Cảnh Trì cốc, đã phác họa vài bức tranh phong cảnh của Cảnh Trì cốc, mà khi hắn vẽ tranh, tỷ tỷ của ta tình cờ bắt gặp.
Tề Ninh thầm than, xem ra năm xưa, Bắc Cung Liên Thành và vị tỷ tỷ của Mộ Dã vương đã có một đoạn tình duyên, nam nhân tài hoa, luôn có thể hấp dẫn ánh mắt của nữ nhân.
- Tỷ tỷ của ta nhìn thấy tên ma đầu kia vẽ tranh, liền sinh lòng yêu mến. Tên ma đầu biết a tỷ thích tranh của hắn, liền vờ làm người tốt, không chỉ tặng tranh cho a tỷ, mà còn dẫn a tỷ leo lên vùng phụ cận Cảnh Trì cốc, dạy a tỷ vẽ tranh.
Mộ Dã vương chậm rãi nói:
- Tên ma đầu đó ở hơn một tháng, lại vừa vặn tới lễ Y Lang của ba mươi sáu tộc Cảnh Trì cốc.
- Lễ Y Lang?
Mộ Dã vương nói:
- Lễ Y Lang là phong tục truyền thống của ba mươi sáu tộc của Cảnh Trì cốc, vào ngày tám tháng tám hàng năm, những cô nương tới tuổi xuất giá trong tộc sẽ may một cái khăn đội đầu, sau đó vào ngày tám tháng tám đó, sẽ buộc khăn đội đầu lên Đá Lên Trời.
- Đá Lên Trời?
Tề Ninh nghĩ, chỉ nghe tên đã cảm thấy hiểm trở rồi.
Công lực đã tan gần hết, tuổi tác đã cao, Mộ Dã vương nói chuyện hồi lâu, đã lộ vẻ uể oải, nhưng lão vẫn tiếp tục nói:
- Đá Lên Trời là một vách đá thiên nhiên ở Cảnh Trì cốc, cao tới hơn mười trượng, trên vách đá, đầy những mỏm đá lởm chởm, vô cùng dốc đứng, trừ phi là dũng sĩ chân chính, bằng không sẽ tuyệt đối không dám leo lên vách đá kia. Thế nhưng vào ngày lễ Y Lang, nếu có người dám leo lên vách đá, lấy được một chiếc khăn đội đầu, thì có thể cưới cô gái may chiếc khăn đó làm vợ.
- Cũng có nghĩa là, trước khi bắt được khăn đội đầu, cũng không biết được sẽ chọn được cô gái nào?
Mộ Dã vương khẽ gật đầu:
- Không sai, thế nhưng chỉ cần khăn đội đầu vào tay, bất kể hình dáng và địa vị của đôi bên nam nữ thế nào, đôi bên cũng không được ruồng bỏ, nhà trai phải cưới, nhà gái phải gả, tuyệt đối không thể đổi ý. Nếu muốn có được cô nương xinh đẹp, chỉ cần có đủ dũng khí leo lên vị trí cao nhất. Vị trí khăn đội đầu càng cao, cũng có nghĩa hình dáng và xuất thân của cô gái vô cùng tốt. Chỉ có điều, vị trí càng cao, thì càng nguy hiểm, nếu không cẩn thận, thậm chí sẽ bị mất mạng. Trước kia, không ít người vì ham muốn khăn đội đầu ở chỗ cao, đã rơi từ vách đá xuống chết tươi.
Tề Ninh thầm nghĩ, phong tục ở Cảnh Trì cốc đúng là vô cùng đặc biệt, rõ ràng muốn kết hôn, nhưng lại phải đem tính mạng ra đặt cược, một khi sơ suất, việc vui biến thành tang sự.
Chỉ có điều, thiên hạ rộng lớn, không thiếu chuyện lạ, phong tục tập quán quá nhiều, Cảnh Trì cốc đã có loại phong tục này, đương nhiên là có nguyên nhân trong đó, người ngoài cuộc không thể đánh giá.
- Lúc đầu nhiều thanh niên dũng sĩ của ba mươi sáu tộc tụ tập bên dưới Đá Lên Trời, khi cuộc thi đấu bắt đầu, mọi người ùn ùn tiến lên!
Dường như nhớ tới cảnh tượng náo nhiệt năm xưa, miệng Mộ Dã vương thoáng hiện nụ cười:
- Ngày đó vô cùng náo nhiệt, rất nhiều người đều nhằm vào chỗ cao mà leo lên, tất cả mọi người đều có thu hoạch, chỉ riêng chiếc khăn đội đầu trên đỉnh vách núi, lại không có ai dám leo tới!
Dường như nghĩ ra diều gì, Tề Ninh bật thốt lên:
- Chẳng lẽ tên ma đầu kia lấy được?
- Ngươi rất thông minh.
Giọng Mộ Dã vương hơi lạnh lẽo:
- Sau khi mọi người lui xuống, trên đỉnh núi còn lại mười mấy chiếc khăn đội đầu, mặc dù có người muốn đánh cược một phen, nhưng thực sự qua mức nguy hiểm, một khi sơ ý sẽ tan xương nát thịt, cho nên rốt cuộc không có ai dám leo lên. Đúng lúc đó, đột nhiên tên ma đầu kia lẳng lặng đi ra, leo lên vách đá trước mắt bao người. Chỉ mất không tới nửa canh giờ, hắn đã leo tới chỗ cao, tháo chiếc khăn đội đầu cao nhất xuống, sau đó leo lên đỉnh núi. Lúc đó, tuy mọi người đều nhìn thấy, nhưng đều không dám tin vào mắt mình, không ai ngờ bề ngoài của hắn trông rất bình thường, lại có can đảm và thân thủ như vậy!
- Chiếc khăn đội đầu đó là của ai?
Tề Ninh đã đoán ra, nhưng vẫn buột miệng hỏi.
- Là a tỷ!
Mộ Dã vương nhấn mạnh từng chữ:
- Chiếc khăn đội đầu kia do chính tay tỷ tỷ của ta làm ra!
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo