Quốc có quốc pháp, gia có gia quy.
A tỷ thả Bắc Cung Liên Thành, đương nhiên là vi phạm quy củ của gia tộc, thậm chí là phản bội ba mươi sáu tộc Cảnh Trì cốc, quan trọng nhất là, nàng là con gái của Mộ gia.
Tại Cảnh Trì cốc, Mộ gia thống lĩnh ba mươi sáu tộc, là gia tộc có địa vị tôn quý ở Cảnh Trì cốc, mà một gia tộc như vậy, lại càng phải tuân thủ nghiêm ngặt quy củ gia tộc. Nếu người trong gia tộc phá hỏng quy củ, mà Mộ gia không trừng trị nghiêm khắc, nhất định sẽ làm lòng người không phục, địa vị của Mộ gia ở Cảnh Trì cốc cũng bị lung lay.
Tề Ninh đặt mình vào hoàn cảnh người khác mà suy nghĩ, đổi lại là hắn, hắn cũng sẽ không dễ dàng dung tha.
- Từ đó về sau, tiền bối không còn gặp A tỷ của mình nữa?
Mộ Dã vương lắc đầu nói:
- Mặc dù trong tộc trục xuất tỷ ấy, nhưng dù sao tỷ ấy vẫn là con cháu Mộ gia, tuy gia phụ không nói gì, nhưng sau khi A tỷ rời khỏi, lão phu nhận thấy gia phụ rất nhớ tỷ ấy.
Thở dài một tiếng, lão mới tiếp tục kể:
- Cho nên từ đó lão phu cũng luôn chú ý tới động tĩnh của A tỷ.
Nói tới đây, giọng lão đột nhiên lạnh lùng:
- Tên ma đầu đó hối hả ngược xuôi, A tỷ dẫn Ách Nô đi theo gần đó, thế nhưng…thế nhưng tên ma đầu đó vẫn mê muội trong kiếm đạo, tuy A tỷ theo bên cạnh hắn, nhưng hắn không hề quan tâm tới, tựa như..tựa như bên cạnh hắn chỉ là một đồ vật, có cũng được mà không cũng được.
Tề Ninh thầm cười khổ.
Nếu như năm đó Bắc Cung Liên Thành không đặt tất cả tâm trí vào kiếm thuật, có lẽ đã không có Kiếm Thần ngày hôm nay. Nhưng chính vì Bắc Cung Liên Thành một lòng dành cho kiếm đạo, cho nên đối với chuyện tình cảm, cũng có vẻ hờ hững một cách khác thường.
Không thể không nói, vị A tỷ kia thật sự là một cô gái si tình, dù Bắc Cung Liên Thành không thèm để ý tới nàng, nhưng nàng không oán, không hối hận đi theo bên cạnh Bắc Cung Liên Thành, sự si tình đó, khiến người ta kính phục, nhưng cũng khiến người ta thổn thức.
- Lão phu lén gặp A tỷ, khuyên tỷ ấy đừng như vậy, nhưng…nhưng tỷ ấy vẫn quyết tâm, hy vọng một ngày nào đó, tên ma đầu kia có thể hồi tâm chuyển ý!
Nước mắt đã bắt đầu chảy ra từ đôi mắt của Mộ Dã vương:
- Lão phu thấy A tỷ cương quyết, cũng không khuyên nhiều. Đó cũng là lần cuối cùng lão phu nhìn thấy tỷ ấy.
- Tiền bối nói…nói A tỷ của mình bị tên ma đầu làm hại, vậy về sau…
- Sau đó mấy năm, lão phu không có tin tức của bọn họ.
Mộ Dã vương nói:
- A tỷ, tên ma đầu đó và cả Ách Nô, bọn họ dường như biến mất khỏi thế gian, không còn tin tức. Lão phu tốn không ít công sức, cũng không tìm được manh mối. Giữa lúc lão phu nghĩ rằng có tiếp tục tìm thì cũng không thấy bọn họ, bỗng một hôm tên ma đầu kia xuất hiện ở Cảnh Trì cốc, đột ngột tìm tới lão phu.
- Tên ma đầu tìm tiền bối?
Mộ Dã vương khẽ gật đầu:
- Hắn chỉ nói một câu, A tỷ và Ách Nô đều đã qua đời, lão phu…lão phu gặng hỏi nguyên nhân, hắn chỉ nói vì hắn mà chết, sau đó sau đó bỏ đi. Lao phu đuổi theo hắn, nhưng lúc đó võ công của hắn đã rất cao, lão phu hoàn toàn không đuổi kịp hắn.
- Tiền bối, tên ma đầu đó không mang di thể về sao?
Mộ Dã vương lắc đầu:
- Không, nhưng hắn chính miệng nói, A tỷ bởi vì hắn mà chết, đương nhiên là bị hắn hại. Hắn hại chết A tỷ, ta đương nhiên không tha cho hắn. Sau khi biết tin A tỷ qua đời, trong lòng đau đớn, không tới nửa năm đã qua đời. Món nợ này, lão phu phải đi tìm tên ma đầu kia thanh toán. Lão phu biết võ công của tên ma đầu kia rất cao, cho nên vừa khổ luyện võ công, vừa tìm kiếm tung tích của hắn. Nhưng hắn giống như con chuột, muốn tìm được hắn cũng không dễ dàng, nhưng lão phu chưa từng ngả lòng. Tìm kiếm hai mươi mấy năm, sau khi võ công thành tựu, lão phu nghĩ ra một biện pháp, nếu tên ma đâu đó đã làm con rùa rút cổ, lão phu phải buộc hắn chui đầu ra.
- Buộc hắn chui đầu ra?
- Lão phu đã dò la tình hình của hắn rất rõ ràng.
Mộ Dã vương cười lạnh nói:
- Hắn du lịch thiên hạ, cũng có một số bằng hữu ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, cho nên lão phu tìm tới bằng hữu của hắn, lần lượt giết chết từng người, xem hắn có còn tránh né không gặp hay không!
Tề Ninh thở dài, lúc này đã hoàn toàn hiểu rõ ân oán giữa Mộ Dã vương và Bắc Cung Liên Thành.
Chuyện sau đó, lúc ở Đại Quang Minh Tự, Tề Ninh đã biết rõ. Sau khi võ công thành tựu, Mộ Dã vương tới Trung Nguyên giết liên tiếp tám người, việc đó khiến Đại Quang Minh Tự chú ý, phái người đuổi bắt Mộ Dã vương.
Tám người kia ít nhiều đều có quan hệ với Bắc Cung Liên Thành, thủ đoạn của Mộ Dã vương tuy chưa nói là cao minh, nhưng rất hiệu quả, khiến Bắc Cung Liên Thành phải lộ diện.
Theo Tề Ninh biết, Mộ Dã vương bị thương lúc giao đấu với Bắc Cung Liên Thành, mà các tăng nhân Đại Quang Minh Tự cũng thừa cơ lùng bắt được Mộ Dã vương, từ đó nhốt lão mười tám năm ở Đại Quang Minh Tự, cho tới lúc Tề Ngọc xuất hiện, Mộ Dã vương mới trốn thoát.
- Tên ma đầu kia bắt buộc phải ra mặt gặp lão phu, nhưng hắn tập trung một lũ lừa trọc, ỷ đông vây đánh một mình lão phu, lão phu trúng quỷ kế của bọn chúng, bị chúng bắt lại.
Mặt không đỏ chút nào, Mộ Dã vương thản nhiên nói:
- Lão phu bị giam mười tám năm, nhưng tìm được cơ hội, phá ngục thoát ra, vốn muốn tìm tên ma đầu kia báo thù,. Nhưng lại bị tên tiểu nhân đê tiện Tề Ngọc làm hại, nhốt vào nơi này.
Lão thở dài, nói
- Tiểu huynh đệ, ngươi nói xem, tên ma đầu kia có nên giết hay không?
Tề Ninh nói:
- Nếu như hắn quả thật giết chết A tỷ của tiền bối, đương nhiên tiền bối phải báo thù, có thù không báo, thì không phải là quân tử.
- Nói hay lắm!
Mộ Dã vương nhướng mày:
- Tiểu huynh đệ, người phân biệt đúng sai, tiền đồ vô lượng. Tên ma đầu kia hại chết A tỷ của lão phu, lại nhởn nhơ không bị trừng phạt, làm sao lão phu có thể cam lòng?
- Tiền bối, thứ cho ta nói thẳng, hiện giờ mắt tiền bối không còn thấy đường, hơn nữa muốn khôi phục võ công, cũng không phải chuyện một sớm một chiều.
Tề Ninh nói:
- Võ công của tên ma đầu kia rất cao, hơn nữa hành tung bất định, muốn tìm được hắn để báo thù, đâu phải dễ dàng?
Mộ Dã vương gật đầu nói:
- Ngươi nói không sai, muốn tìm được hắn để báo thù, thật sự không dễ dàng, nhưng cũng không phải không có cơ hội. Ngươi giúp lão phu thoát thân, lão phu sẽ vạch kế hoạch kỹ càng, thế nào cũng có thể tìm được cơ hội.
Tề Ninh thầm thở dài, Bắc Cung Liên Thành bây giờ đã là một đại tông sư, trước một sức mạnh tuyệt đối như vậy, bất luận lão vạch kế hoạch như thế nào, cũng không thể là đối thủ của Bắc Cung Liên Thành.
Không nghe Tề Ninh trả lời, Mộ Dã vương kêu lên:
- Tiểu huynh đệ, ngươi có bằng lòng trợ giúp lão phu không? Lão phu thấy ngươi là một người hiểu chuyện, nhất định có thể tương trợ.
- Tiền bối, muốn giúp tiền bối thoát thân, cũng không phải là không thể.
Tề Ninh nhẹ giọng nói:
- Thế nhưng hiện giờ tiền bối bị xích sắt quấn chặt, làm sao ta có thể giúp tiền bối gỡ ra được? Ngoài ra, khắp nơi trên đảo đều có người tuần tra, cho dù có cách gỡ được xích sắt, với tình trạng hiện giờ của tiền bối, hoàn toàn không thể mạnh mẽ đánh ra ngoài. Chúng ta phải tìm một con đường bí mật, âm thầm thoát thân. À, chúng ta đang ở trên đảo, bốn phía đều là biển cả, còn phải chuẩn bị một chiếc thuyền, nếu không hoàn toàn không thể rời đi.
- Đúng vậy.
Mộ Dã vương nói:
- Tiều huynh đệ nói rất đúng, chúng ta muốn thoát thân, cần phải vạch kế hoạch kỹ càng, không được nóng vội. Lão phu có đủ sự kiên trì, chỉ cần tiểu huynh đệ giúp đỡ, nhất định có thể rời khỏi đảo này.
Suy nghĩ một chút, lão lại nói:
- Tiểu huynh đệ, trước hết ngươi hãy nắm rõ đường đi lối lại trên dảo, tìm được một con đường an toàn, đến lúc đó chúng ta có thể lặng lẽ rời khỏi đảo. À, có thể tìm được thuyền không?
- Tìm một chiếc thuyền không phải là vấn đề lớn.
Tề Ninh nói:
- Trên đảo này cũng có một số thuyền nhỏ, trước hết ta tìm đường rời khỏi, sau đó giúp tiền bối gỡ xích sắt, chúng ta cùng tìm một chiếc thuyền rời đi.
Mộ Dã vương cười nói:
- Kế hoạch của tiểu huynh đệ rất chu đáo, cứ theo lời của ngươi mà làm. Ngươi yên tâm, miễn là rời khỏi nơi này, lão phu sẽ đưa ngươi đi lấy bạc, ngươi muốn bao nhiêu, lão phu cho người lấy bấy nhiêu. Ha ha ha, có bạc, sẽ có mỹ nhân, lão phu dẫn ngươi đi khắp thiên hạ, ngươi vừa ý nữ nhân nào, lão phu sẽ giúp ngươi giành được nữ nhân đó. Bất kể ngươi muốn nữ nhân gầy hay béo, thiếu nữ hay thiếu phụ, chỉ cần ngươi muốn, lão phu đều giúp ngươi toại nguyện.
Tề Ninh thầm nghĩ, lão gia này còn mở miệng dụ dỗ mình, thật ra hắn biết rõ, sau chuyện xảy ra với Tề Ngọc, Mộ Dã vương tuyệt đối không thể tín nhiệm bất cứ ai nữa.
Tề Ngọc cũng cứu Mộ Dã vương thoát khỏi Đại Quang Minh Tự, nhưng rốt cuộc y lại làm cho Mộ Dã vương trở nên thê thảm như thế này. Đối với Mộ Dã vương, mình chỉ là một công cụ giúp lão thoát thân mà thôi, nếu mình giúp lão rời khỏi đảo này, lão nhớ tới chuyện Tề Ngọc, tất nhiên sẽ sinh sát tâm, sau khi an toàn, Mộ Dã vương sẽ động thủ với mình.
Hôm nay, từ miệng Mộ Dã vương, hắn đã biết được chuyện cũ của Kiếm Thần Bắc Cung Liên Thành, coi như là đã có thu hoạch. Hắn không hứng thú lắm với việc giúp Mộ Dã vương rời khỏi chỗ này. Ban đầu hắn tới đảo này, là muốn cứu Điền Tuyết Dung. Lúc này, không những phải cứu Điền Tuyết Dung, càng quan trọng hơn, là phải biết rốt cuộc trên đảo chứa loại hàng hóa gì. Mà muốn điều tra điều đó, đương nhiên phải tìm tới kho chứa hàng.
Hắn biết trên đảo tất nhiên có một kho chuyên chứa hàng, chỉ có điều đường lối trên đảo này tỏa khắp nơi như mạng nhện, rốt cuộc cái kho kia ở nơi nào, thật sự không dễ dàng tìm được. Nếu như hắn làm người mù sờ voi, đi tìm lung tung, đương nhiên là không thể tìm ra cái kho kia. Hơn nữa hắn tin rằng trong lòng núi, đều lắp đặt một số cơ quan, một khi sơ ý đụng phải cơ quan kia, cho dù có thể nhờ vào thân thủ để tránh thoát, thì e rằng cũng kinh động tới người của Quỷ Vương.
Sau khi lên đảo, từ manh mối tới dấu vết đều cho thấy, người phía sau màn của đảo này, nhất định là Giang gia. Tuy đây chỉ là một hòn đảo trơ trọi trên biển, nhưng nó lại ẩn chứa dã tâm rất lớn, nếu mình đã phát hiện chuyện này, đương nhiên phải giải quyết.
Hiện nay triều đình Sở quốc tập trung chú ý vào phương Bắc, Bắc Hán xảy ra chính biến, tuy phía Sở quốc còn chưa cấp tốc phản ứng, cũng không cho thấy không có sự chuẩn bị, một cơ hội khó gặp như vậy, nếu như triều đình Sở quốc thờ ơ, không nhân cơ hội này hành động đối với Bắc Hán, thì mới là chuyện lạ. Bởi vậy Tề Ninh tin rằng phía Sở quốc đã chuẩn bị sẵn sàng.
Nếu như Sở quốc dồn tất cả sức lực và sự chú ý vào phương Bắc, thậm chí thực sự phát động tấn công Bắc Hán, thì tuyệt đối không được để phát sinh mâu thuẫn ở hậu phương.
Quân tiên phong tiến về phía trước, kiêng kỵ nhất là hậu phương xảy ra chuyện. Một khi xảy ra tình trạng đó, rất có thể khiến kế hoạch Bắc Phạt bị ngăn trở. Tề Ninh nhận thấy, hòn đảo này rất có thể là một ngọn lửa khơi lên mâu thuẫn nội bộ. Trước khi ngọn lửa này bùng phát và lan tràn, đương nhiên hắn phải nhanh chóng dập tắt mồi lửa, quyết không để hậu phương của Sở quốc xaỷ ra biến động.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo