Từ phía thạch đạo, Tề Ngọc đeo mặt nạ quỷ đi ra, hai gã lâu la lập tức nghênh đón, một người nói:

- Ngọc công tử, Quỷ Vương cho mời!

Tề Ngọc gật đầu, cũng không nói lời thừa, chắp hai tay sau lưng đi về phía cầu thang đá, nhưng không hề nhìn về phía thông đạo nơi Tề Ninh ẩn nấp. Tuy y chiếm được công lực thâm hậu của Mộ Dã vương, nhưng còn rất thiếu kinh nghiệm giang hồ, hoàn toàn không ngờ Tề Ninh theo dõi mình.

Chỉ trong phút chốc, Tề Ngọc và hai tên lâu la đã đi xa.

Nếu chỉ muốn diệt trừ Tề Ngọc, thì có thể nói, Tề Ninh sẽ rất dễ dàng thành công, nhưng hắn không muốn đánh rắn động cỏ. Đợi bọn Tề Ngọc đi xa, hắn mới lại tiến vào thạch đạo kia. Hắn biết, lần này Tề Ngọc rời đi, nhất định sẽ không quay lại trong thời gian ngắn. Trên người Mộ Dã vương có không ít bí mật, nhất là mối thù đối với Bắc Cung Liên Thành, Tề Ninh vẫn muốn biết rõ ràng rốt cuộc chuyện đó là như thế nào. Hôm nay có cơ hội này, hắn muốn thử xem có thể hỏi được điều gì từ miệng Mộ Dã vương hay không.

Quen việc dễ làm, hắn quay lại cửa động nhỏ hẹp lúc nãy, lần này đi qua rất nhanh, rồi tiến vào trong thạch thất.

Hắn vừa từ cửa động bước vào, Mộ Dã vương đã ngẩng đầu lên, Tề Ninh cũng không lo lắng bị y nhận ra, vì hắn dịch dung, biến dổi dung mạo, lại còn bịt khăn che mặt, trước kia Mộ Dã vương từng gặp hắn ở Quỷ Trúc lâm, nhưng dù sao cũng không quen biết hắn.

Hắn chậm rãi đi tới trước lồng sắt, Mộ Dã vương cũng cười lạnh nói:

- Ngươi còn muốn giở trò gì nữa đây?

Lúc Mộ Dã vương nói, y cũng nhìn Tề Ninh, nhưng nương theo ánh lửa trong thạch thất, Tề Ninh phát hiện tuy Mộ Dã vương nhìn mình, nhưng trong mắt không hề lộ ra một chút tức giận nào, mà cứ dại ra một cách khác thường. Nghe Mộ Dã vương hỏi như vậy, dường như tưởng hắn là Tề Ngọc, rõ ràng y nhìn hắn, sao còn tưởng hắn là Tề Ngọc? Chợt nhớ lời Tề Ngọc nói lúc nãy, trong lòng Tề Ninh chấn động, lẽ nào mắt của Mộ Dã vương đã bị mù thật rồi?

- Ngươi không cần tốn nhiều tâm tư, muốn có được Đại Huyết Thủ Ấn ư? Chờ kiếp sau đi!

Mộ Dã vương lạnh lùng nói.

Lúc này Tề Ninh đã khẳng định chắc chắn, Mộ Dã vương đã bị mù thật rồi.

Không biết vì sao, trong lòng Tề Ninh dâng lên một chút đồng cảm. Mộ Dã vương từng là một cao thủ hàng đầu trên giang hồ, tuy tính cách khá cuồng vọng, nhưng dù sao y cũng chưa hề có xung đột gì lớn đối với Tề Ninh. Hơn nữa, Tề Ninh cũng không hề cảm thấy bản tính của người này có gì thấp hèn, người này từng làm cho Không Tàng đại sư phải bó tay, nhưng hôm nay lại trở thành một phế nhân, dở người dở quỷ, bị người ta giam cầm, khiến trong lòng hắn cảm thấy bùi ngùi.

- Mắt tiền bối không còn nhìn thấy sao?

Tề Ninh thở dài, lên tiếng.

Mộ Dã vương ngẩn ra, nhíu mày nói:

- Ngươi…ngươi không phải là Tề Ngọc? Ngươi là người phương nào?

- Tiền bối đừng lo lắng, ta không có ác ý đối với tiền bối.

Tề Ninh thầm nghĩ, mình không thể nói thân phận thật của mình cho Mộ Dã vương biết, trước kia Mộ Dã vương kết thành cừu hận với Bắc Cung Liên Thành, hôm nay lại hận Tề Ngọc thấu xương, có thể nói là đã kết mối thù không đội trời chung với Cẩm Y Tề gia, nếu hắn nói thật, e rằng Mộ Dã vương sẽ nhổ nước bọt vào mặt hắn. Tề Ninh cố nói một cách hòa hoãn:

- Ta là người mới tới, không cẩn thận đi nhầm đường!

Mộ Dã vương nghe vậy, không nói lời nào nữa, cúi đầu xuống.

Lúc này Tề Ninh nhìn thấy rõ ràng, toàn thân Mộ Dã vương đều bị xích sắt quấn lấy, xích sắt đều bị đóng đinh vào vách đá, hắn biết, đừng nói hôm nay công lực của Mộ Dã vương đã bị phế hoàn toàn, cho dù là một người khỏe mạnh nào khác, cũng tuyệt đối không thể vùng ra được.

- Vì sao tiền bối bị nhốt ở chỗ này?

Tề Ninh nhẹ giọng hỏi.

Tuy nói chuyện với Mộ Dã vương, nhưng Tề Ninh vẫn cẩn thận đề phòng, xem có người từ cửa động kia tới không. Cũng may, nội lực của hắn thâm hậu, nếu có người tới gần thông đạo chật hẹp kia, hắn sẽ lập tức phát hiện ra.

Mộ Dã vương khẽ ngẩng đầu lên, lạnh lùng nói:

- Cút!

- Hình như tâm tình tiền bối không tốt?

Tề Ninh khẽ thở dài:

- Thật ra lúc này tâm tình của ta cũng không tốt, chi bằng ta trò chuyện với tiền bối?

- Ha ha, trò chuyện với ta?

Tuy Mộ Dã vương trông như một phế nhân, nhưng tính cách ngạo mạn thì vẫn như xưa:

- Ngươi mà cũng xứng?

Tề Ninh vờ kinh ngạc hỏi:

- Vì sao tiền bối lại nói như vậy?

- Cút!

Mộ Dã vương lại lạnh lùng nói.

Tề Ninh thở dài, nói:

- Tiền bối bị giam cầm, ngay cả mắt cũng không thấy đường, mà tính tình vẫn ngạo mạn như vậy, coi sao được? Ta nghe nói bên này có giam một tên khất cái già, chẳng lẽ là tiền bối?

Tề Ninh biết tính tình Mộ Dã vương, người này bị giam trong Đại Quang Minh Tự nhiều năm, tính cách ngạo mạn vẫn không thay đổi, chắc chắn sẽ khó chịu nhất khi bị chế giễu.

Quả nhiên, Mộ Dã vương vừa nghe Tề Ninh nói mình là một tên khất cái, liền tức giận quát:

- Ngươi nói cái gì?

- Tiền bối đã bị thương, đừng nổi giận như vậy.

Tề Ninh nói:

- Câu đó cũng không phải là ta nói, ta nghe bọn họ nói Ngọc công tử mang về một lão ăn mày, là Ngọc công tử thương cảm khi thấy lão ăn mày già yếu, suýt nữa bị chết đói, cho nên Ngọc công tử mủi lòng, đem về nuôi dưỡng. Bọn họ nói, cho dù nhìn thấy một con chó đói bên đường, Ngọc công tử cũng sẽ ra tay cứu giúp, huống hồ là một lão ăn mày già. Ta còn nghe nói, lão ăn mày già đó điên điên khùng khùng, thường xuyên nổi điên cắn người, bởi vậy cho nên phải xích lại. Lão ăn mày mà bọn họ nói, chẳng lẽ là tiền bối?

Mặt mày Mộ Dã vương trở nên vô cùng khó coi, cả người run bần bật:

- Cái lũ súc sinh đó dám nói xấu lão phu như vậy? Lão phu nhất định phải băm vằm chúng thành trăm ngàn mảnh!

- Thì ra người mà bọn họ nói, đúng là lão tiền bối!

Tề Ninh cười nói:

- Chỉ có điều nếu lão tiền bối muốn băm vằm Ngọc công tử thành trăm ngàn mảnh, thì tuyệt đối không thể. Võ công của Ngọc công tử rất cao, hơn nữa lão tiền bối bị giam trong này, lão tiền bối hoàn toàn không phải là đối thủ của Ngọc công tử.

- Võ công của hắn rất cao ư?

Mộ Dã vương trào phúng:

- Bất quá hắn chỉ là một tên tiểu nhân giả trá đê tiện vô sỉ mà thôi, với chút công phu của hắn, chỉ cần gặp phải cao thủ chân chính, sẽ phải bỏ mạng trong nháy mắt.

Tề Ninh “Ồ” một tiếng, cười nói:

- Bất luận nói như thế nào, lão tiền bối vẫn kém Ngọc công tử rất xa.

Mộ Dã vương hừ lạnh một tiếng, cũng không nói lời nào nữa.

- Thôi vậy, lão tiền bối không muốn nói chuyện, ta cũng không quấy rầy nữa!

Tề Ninh nói:

- Chỗ này hình như là cấm địa, ta nhầm đường xông vào, nếu như bị người khác phát hiện, thì sẽ rất không ổn. phiền phức.

Hắn cố ý tạo tiếng động khi bước đi, vờ như phải rời đi. Hắn biết tuy Mộ Dã vương mù mắt, nhưng thính lực hẳn là vẫn rất tốt và có thể nhận ra hành động của mình. Đi ra vài bước, cũng không nghe Mộ Dã vương gọi lại, Tề Ninh thầm nghĩ, chẳng lẽ lão già này có thể nhẫn nhịn được đến mức ấy? Khi sắp phải bước vào cửa động nhỏ hẹp kia đến nơi, rốt cuộc hắn nghe Mộ Dã vương trầm giọng nói:

- Khoan đã!

Khóe miệng của Tề Ninh hiện ra nét cười.

Mộ Dã vương có nghị lực kiên cường như thế, thật ra trong lòng Tề Ninh cũng rất kính phục. Trong thời gian bị giam trong Đại Quang Minh Tự, Mộ Dã vương cũng không tuyệt vọng, vẫn khổ luyện nội công, đợi chờ cơ hội phá tung xiềng xích, có thể thấy là chỉ cần có một cơ hội nhỏ nhoi, người này sẽ không dễ dàng từ bỏ.

Lần này võ công bị phế, lại bị nhốt trong căn nhà đá này, sự phẫn nộ và đau thương trong lòng Mộ Dã vương, hắn có thể hiểu được. Mộ Dã vương hận Tề Ngọc thấu xương, nếu có cơ hội thoát thân báo thù, nhất định y sẽ không bỏ qua.

- Lão tiền bối có việc?

Tề Ninh cố ý hỏi:

- Ta không thể ở đây lâu được!

- Ngươi tới đây!

Mộ Dã vương nói:

- Lão phu có chuyện tốt muốn nói với ngươi.

Tề Ninh “À” một tiếng, tới gần lồng sắt, chăm chú nhìn kỹ, thấy giữa trán của Mộ Dã vương đã giãn ra, giọng nói cũng ôn hòa hơn nhiều:

- Tiểu huynh đệ, ngươi tên là gì? Ngươi nói ngươi là người mới tới, nghĩa là như thế nào?

- Tiền bối gọi ta là Tiểu Ninh là được.

Tề Ninh vờ nhu thuận:

- Chuyện tốt mà tiền bối nói, là chuyện gì?

- Vì sao ngươi lại ở chỗ này?

Mộ Dã vương không đáp mà hỏi ngược lại:

- Ngươi làm việc cho bọn họ, bọn họ cho ngươi bao nhiêu bạc?

Tề Ninh đáp:

- Một tháng có thể có bốn, năm lượng bạc, còn có chỗ ăn, chỗ ngủ. Sao tiền bối lại hỏi chuyện này?

- Bốn năm lượng bạc?

Mộ Dã vương lạnh lùng nói:

- Tiểu huynh đệ, lão phu cho ngươi một cơ hội phát tài, một lần có thể kiếm được mấy vạn lượng, ngươi có bằng lòng không?

Tề Ninh cười ha hả, nói:

- Tiều bối đừng có đùa, tiền bối cũng đâu có thể điểm thạch thành kim (chỉ tay vào đá, đá hóa thành vàng), một tháng có thể có được mấy lượng bạc là ta thấy cũng hài lòng rồi.

- Thanh niên mà sao lại có thể không có chí khí như vậy chứ!

Mộ Dã vương tức giận nói:

- Lão phu không chỉ có thể giúp ngươi có bạc xài không hết, mà còn có thể giúp ngươi trở thành cao thủ võ lâm, sau này sẽ không ai dám khi dễ ngươi.

Tề Ninh lắc đầu nói:

- Tiền bối lại nói đùa rồi, bản thân tiền bối đã trở thành như thế này rồi, làm sao còn có thể giúp ta trở thành cao thủ võ lâm? Cao thủ võ lâm đều rất lợi hại, như thần long, thấy đầu không thấy đuôi, còn lão…!

Hắn cũng không nói hết câu, nhưng ý tứ thì rất rõ ràng, đương nhiên là hắn vờ không tin Mộ Dã vương.

Mộ Dã vương cho là gặp phải một tên tiểu tử thô lậu, nghe giọng điệu của Tề Ninh có phần dao động, liền nói:

- Tiểu huynh đệ, ngươi biết lão phu là người phương nào chứ?

- Bọn họ nói lão tiền bối là một lão ăn mày!

- Nói bậy! Một lũ nói bậy!

Mộ Dã vương cười lạnh nói:

- Đó đều là lời nói dối của tên Ngọc công tử kia bịa ra, lão phu cho ngươi biết, thật ra vị Ngọc công tử của các ngươi, trước kia chỉ là một con chó dưới chân lão phu, một lòng nghe lời lão phu. Chỉ là lão phu sơ sẩy, không ngờ hắn có lòng muông dạ thú, bị hắn ám hại, cho nên mới biến thành cái dạng này. Trước kia lão phu tung hoành thiên hạ, chưa từng gặp phải đối thủ!

Tề Ninh thầm nghĩ, không khoác lác thì ngươi không chịu nổi sao! Bắc Cung Liên Thành chỉ một chiêu đã đánh bại ngươi, võ công của Không Tàng đại sư không cao hơn ngươi, nhưng cũng không bại dưới tay ngươi, vậy mà ngươi dám dõng dạc nói chưa từng gặp ai là đối thủ, da mặt cũng dày thật đó! Lại nghe Mộ Dã vương tiếp tục nói:

- Chỉ cần lão phu thoát thân được, bất luận là vàng bạc, mỹ nữ, ngươi muốn bao nhiêu, lão phu cho người bấy nhiêu1

Tề Ninh thấy buồn cười, thầm nghĩ nếu là người khác, nghe lời lẽ của Mộ Dã vương chưa chắc đã không động lòng, nhưng hắn cố ý hỏi:

- Tiền bối, không phải là ngươi…ngươi muốn ta giúp ngươi thoát thân đó chứ? Việc đó…việc đó không được đâu!

- Ngươi đừng vội.

Mộ Dã vương dẫn dắt từng bước:

- Lão phu hỏi ngươi nhé, ngươi có quen thuộc đối với hoàn cảnh nơi đây không?

Tề Ninh đáp:

- Có, mấy ngày nay ta đi khắp nơi, coi như biết rõ đường đi lối lại (vậy sao lại đi lạc vào gian thạch thất này? )

- Vậy thì tốt lắm!

Mộ Dã vương hạ giọng nói:

- Tiểu huynh đệ, ở chỗ này, ngươi chỉ là một tiểu tốt, phải để cho người khác sai phái, cả đời cũng không có cơ hội trở nên nổi bật. Nếu như ngươi bỏ qua cơ hội lần này, sau này có muốn tìm lại cũng không được. Ngươi quen thuộc đường lối ở đây, muốn giúp lão phu thoát thân, cũng không phải là chuyện khó khăn gì, ngươi có muốn đặt cược một lần cho tiền đồ của ngươi không?

 

0.16383 sec| 2492.859 kb