Tề Ninh thầm thở dài, có lẽ tất cả ân oán bắt đầu từ chỗ này.
Khi đó Bắc Cung Liên Thành đã trên dưới ba mươi, tuy không phải còn rất trẻ, nhưng hiển nhiên cũng không phải già cả gì, đương nhiên không có được cách xử thế điềm đạm như hôm nay.
Để trở thành đại tông sư, đương nhiên một khoảng thời gian trước đó đều có lòng hiếu thắng tranh cường, loại người này sẽ không chịu dừng lại, mà sẽ tiếp tục hướng về đỉnh cao. Nếu dễ dàng thỏa mãn, cũng không bừng bừng dã tâm, thì làm sao bọn họ có thể đột phá giới hạn cao nhất của cơ thể con người, đạt tới cái đích tối cao của võ học? Tất nhiên trong chuyện này, cũng tồn tại niềm si mê đối với võ học, nhưng càng nhiều hơn, đó là họ có một trái tim luôn muốn chinh phục đỉnh cao.
Tề Ninh có thể tưởng tượng ra cảnh tượng lúc đó.
Trong khi tất cả mọi người đều không thể leo tới đỉnh núi, Bắc Cung Liên Thành lại đứng ra, đối với ông ta, chưa hẳn là vì tham gia lễ Y Lang của Cảnh Trì cốc, mà đơn giản là muốn chứng minh điều người khác không thể làm, ông ta có thể làm được, đây là ý niệm của kẻ mạnh.
- Nói như vậy, chẳng phải tên ma đầu đó muốn thành thân với tỷ tỷ của tiền bối sao?
Tuy hỏi như vậy, nhưng trong lòng Tề Ninh lại biết không chỉ đơn giản như vậy, nếu không, sau này đã không xảy ra ân oán dây dưa như thế.
Cơ mặt Mộ Dã vương co rúm lại, lão nói:
- A tỷ ở bên cạnh hắn một tháng, đã bị hắn mê hoặc, khi thấy hắn lấy được khăn đội đầu, a tỷ rất vui mừng. Gia phụ liền triệu tập mấy trưởng bối trong tộc, muốn họ làm chứng, quyết định cuộc hôn nhân đó. Lúc đó chúng ta chỉ biết tên ma đầu đó là một người bình thường, đi du lịch khắp nơi, chứ không biết thân phận thật của hắn. Tuy a tỷ không phải là hoàng thân quốc thích, nhưng ở Cảnh Trì cốc, không ai dám bất kính đối với tỷ ấy. Chúng ta không chê thân phận của tên ma đầu kia, muốn gả a tỷ cho hắn, thế nhưng…!
Tề Ninh thấy thân thể lão hơi run run, hiển nhiên là rất phẫn nộ.
- Trước mắt bao nhiêu người, tên ma đầu lại cự tuyệt cuộc hôn nhân đó.
Mộ Dã vương căm hận nói:
- Mộ gia chúng ta có địa vị thế nào ở Nam Cương chứ? Há có thể để hắn sỉ nhục như vậy? Hơn nữa lễ Y Lang đã có luật lệ như vậy, tên ma đầu lại giẫm đạp lên phong tục của Cảnh Trì cốc như giẫm lên cỏ dại, ba mươi sáu tộc đều chứng kiến, sao có thể dễ dàng tha thứ?
Tề Ninh đã đoán trước được, năm đó rất có thể Bắc Cung Liên Thành đã từ chối cuộc hôn nhân kia, nhận thấy mình cũng đoán rất đúng tâm tư của Bắc Cung Liên Thành, mục đích ông ta leo lên vách đá lấy khăn đội đầu, không phải là muốn lấy vợ.
Nhưng Bắc Cung Liên Thành làm như vậy, quả thật có phần bất cận nhân tình.
Lễ Y Lang là phong tục của ba mươi sáu tộc của Cảnh Trì cốc, nếu không có lòng muốn cưới vợ, thì hoàn toàn không nên tham gia, mà nếu đã tham gia, hơn nữa còn lấy được khăn, thì dù sao cũng phải cư xử cho hợp tình, hợp lý.
Hiển nhiên Mộ gia hiện nay là hậu nhân của những người tách khỏi Nguyên Đấu cung năm xưa và tới cư trú ở Nam Cương. Năm đó, Nguyên Đấu cung uy chấn võ lâm, tuy rằng hậu nhân của Nguyên Đấu cung ở Nam Cương thất bại trong cuộc tranh đấu với Vạn Độc quật, từ đó danh tiếng của Nguyên Đấu cung biến mất ở Nam Cương, nhưng dù sao Mộ gia cũng được xem là thế gia trong võ lâm, hơn nữa có địa vị cực cao ở Cảnh Trì cốc, Bắc Cung Liên Thành cự tuyệt hôn sự trước mặt mọi người như thế, còn đâu mặt mũi của Mộ gia?
Tề Ninh thầm nghĩ, nếu đó là mình, lỡ gây ra chuyện, thì nên chịu trách nhiệm, rốt cuộc phải cư xử đúng mực với người ta.
- Tên ma đầu kia cự tuyệt hôn sự, hắn lấy lý do gì để thoái thác?
Tề Ninh nói:
- Nếu không có lý do chính đáng, mà cũng không chấp nhận hôn sự, thì thật sự là quá đáng.
Hắn nói với giọng điệu lên án, biết làm như vậy, Mộ Dã vương càng không giấu diếm.
Mộ Dã vương nói:
- Lý do? Hừ, rốt cuộc hắn cũng đưa ra một lý do, rằng cái gì mà cả cuộc đời này sẽ không lấy vợ, mà sẽ hiến bản thân mình cho kiếm đạo, không muốn việc thế tục ảnh hưởng tới việc hắn theo đuổi cảnh giới cao nhất của kiếm đạo.
Tề Ninh thầm thở dài, nghĩ rằng lúc Bắc Cung Liên Thành nói ra lý do này, hẳn là trong lòng ông ta rất thành kính, nhưng lý do như vậy, hoàn toàn không thể làm hài lòng những người ở Cảnh Trì cốc.
- A tỷ nghe tên ma đầu kia tự tuyệt, thương tâm muốn chết. Ở Cảnh trì cốc có bao nhiêu thanh niên theo đuổi tỷ ấy, tỷ ấy đều không để ý tới, lại khăng khăng một mực yêu thích tên ma đầu kia.
Mộ Dã vương thở dài:
- Tên ma đầu kia vi phạm quy củ, lại muốn rời đi, đương nhiên ba mươi sáu tộc không đồng ý. Ha ha, tên ma đầu kia đúng là rất càn rỡ, liền rút kiếm muốn đánh lại!
Tề Ninh nhíu mày, thầm nghĩ năm đó kiếm thuật của Bắc Cung Liên Thành chưa thành, hoàn toàn không giống như khi đã trở thành đại tông sư, ba mươi sáu tộc của Cảnh Trì cốc người đông thế mạnh, hơn nữa Mộ gia vốn là một nhánh còn sót lại của Nguyên Đấu cung. Còn cái gọi là “ba mươi sáu tộc” e rằng cũng là hậu nhân của Nguyên Đấu cung tới định cư ở Cảnh Trí Cốc, sinh sôi phát triển mà thành, trong số đó đương nhiên không thiếu người có võ công cao cường. Chỉ riêng Mộ gia đã có Đại Huyết Thủ Ấn tọa trấn, lúc đó tài nghệ của Bắc Cung Liên Thành chưa thành, mà lại muốn một người một kiếm xông ra Cảnh Trì cốc, quả thật là viển vông.
Nhưng, nói đi cũng phải nói lại, trong tình thế đó, mà ông ta dám can đảm rút kiếm, thật sự khiến người ta kính phục.
- Tiền bối, phía tiền bối nhiều người như vậy, đương nhiên không để hắn chạy thoát rồi!
- Nếu để cho hắn chạy thoát, thì ba mươi sáu tộc cũng không nên tồn tại nữa rồi!
Mộ Dã vương nói:
- Chúng ta rất nhanh chóng chế ngự được tên ma đầu kia, tuy nhiên nhớ ơn hắn đã cứu mạng ta, tộc nhân cũng không muốn giết hắn. Tuy nhiên hắn to gan lớn mật không coi ba mươi sáu tộc của chúng ta ra gì, đương nhiên chúng ta cũng sẽ không buông tha hắn dễ dàng. Sau đó các trưởng lão trong tộc bàn bạc, quyết định giam hắn mười năm, sau mười năm, sẽ thả hắn đi.
Tề Ninh thầm nghĩ, chẳng lẽ năm đó Bắc Cung Liên Thành thật sự bị nhốt mười năm ở Cảnh Trì cốc?
- Sau khi tên ma đầu bị nhốt, chúng ta phái người trông coi, cũng không để hắn bị đói.
Mộ Dã vương chậm rãi nói:
- Thế nhưng chỉ qua nửa tháng, tên ma đầu đó lại trốn thoát. Lập tức trong tộc triệu tập nhân thủ đuổi bắt. Lúc đó…lúc đó lão phu dẫn theo mười mấy người đuổi bắt hắn. May mắn thay, chúng ta một mạch đuổi theo mười mấy dặm, rốt cuộc tìm được tung tích của tên ma đầu kia. Thế nhưng…!
Lão ngẩng đầu lên, cười khổ nói:
- Thế nhưng khi tìm được hắn, ta mới phát hiện, a tỷ lại theo sát bên người hắn!
Tề Ninh ngẩn ra, trong nháy mắt liền hiểu ra:
- Là a tỷ của tiền bối lén để tên ma đầu kia chạy?
- Phòng giam đó được xây dựng rất kiên cố, trừ phi có chìa khóa mở cơ quan thì mới mở được cửa phòng giam.
Mộ Dã vương nói:
- Mà chìa khóa vẫn luôn ở trên người cha ta. Đương nhiên là a tỷ tìm được cơ hội, trộm đi chìa khóa, lén thả cho hắn chạy thoát. Hơn nữa, tỷ ấy biết một khi bị phát hiện, nhất định tộc nhân sẽ đuổi bắt, cho nên mới đích thân dẫn theo tên ma đầu kia chạy trốn.
Ngừng lại một chút, lão lẩm bẩm nói:
- Ngoại trừ a tỷ, còn có Ách Nô (nô lệ câm) đi theo hắn!
Câu nói cuối cùng của lão , dường như là nói với Tề Ninh, nhưng càng có vẻ lẩm bẩm một mình nhiều hơn.
- Ách Nô?
Tề Ninh nghe được mấy chữ này, càng thấy lạ:
- Tiền bối, Ách Nô là ai?
Mộ Dã vương nói:
- Ách Nô vốn là một cô nhi bị vứt bỏ, còn đang trong tã lót, gia phụ tình cờ gặp được, mới mang hắn về. Hắn lớn hơn a tỷ mấy tuổi, từ nhỏ cùng bọn ta lớn lên.
- Hắn là người câm điếc?
Mộ Dã vương lắc đầu:
- Không phải là câm điếc, nhưng từ nhỏ đã không thích nói chuyện, cả tháng có khi không nói được tới mười câu. Bởi vậy bọn ta đều coi hắn là người câm điếc. Ách Nô rất nghe lời a tỷ, a tỷ bảo làm cái gì, hắn lập tức làm cái đó. Ta biết a tỷ lo sợ một mình không thể dẫn tên ma đầu trốn thoát, cho nên mới bảo Ách nô đi cùng để hỗ trợ. Ách Nô xem lời nói của a tỷ là mệnh lệnh, tuyệt đối không bán đứng tỷ ấy.
- Các ngươi đuổi theo tên ma đầu, nhưng có thể đưa hắn về?
- Lúc đó quả thật lão phu muốn đưa hắn về, nhưng a tỷ nói tên ma đầu không phải là người của Cảnh Trì cốc, không cần tuân thủ phong tục của Cảnh Trì cốc, còn nói hắn là ân nhân cứu mạng của ta, ta…ta không nên lấy oán trả ơn.
Mộ Dã vương thở dài:
- Lúc đó ta nhẹ dạ, cũng không nhìn thấu ác tâm của tên ma đầu, nên để bọn họ chạy đi. Lúc bọn họ rời đi, ta hỏi a tỷ, tỷ lén thả tên ma đầu kia, cũng biết hậu quả chứ? Tên ma đầu đắc tội với ba mươi sáu tốc Cảnh Trì cốc, gia phụ và các trưởng lão trong tộc bàn bạc, mới quyết định giam hắn mười năm, a tỷ thả hắn, xem như là phản bội Cảnh Trì cốc, cho dù…cho dù tỷ ấy là con cháu Mộ gia, cũng sẽ bị trừng trị nghiêm khắc.
Tề Ninh thầm nghĩ, tỷ tỷ của Mộ Dã vương đối với Bắc Cung Liên Thành xem như là tình thâm nghĩa trọng, cũng không để ý tới an nguy của mình, dứt khoát thả Bắc Cung Liên Thành.
Nhưng lúc này hắn càng nghĩ càng nghi ngờ, a tỷ kia thả Bắc Cung Liên Thành, coi như là có ân đối với Bắc Cung Liên Thành, nhưng vì sao Mộ Dã vương lại nói Bắc Cung Liên Thành hại chết tỷ tỷ của lão? Rốt cuộc về sau xảy ra chuyện gì?
- Lão phu thật không ngờ, trước khi thả tên ma đầu, a tỷ đã suy nghĩ rất kỹ càng.
Khóe mắt Mộ Dã vương co rút:
- Tỷ tỷ nói, tên ma đầu lấy khăn đội đầu của mình, theo phong tục của Cảnh Trì cốc, hắn đã là phu quân của tỷ ấy. Tên ma đầu không phải là người của Cảnh Trì cốc, có thể không tuân theo quy củ, nhưng tỷ ấy phải tuân theo phong tục trong tộc, cả đời này xem hắn là chồng của mình, bất luận hắn đi đâu, cho dù là chân trời góc biển, tỷ ấy cũng phải theo hắn.
Tề Ninh ngẩn người, Mộ Dã vương tiếp tục nói:
- Thật ra a tỷ đã chuẩn bị kỹ càng để cao chạy xa bay. Lão phu biết, nếu a tỷ trở lại, sẽ phải đối mặt với trừng phạt cực kỳ nghiêm khắc, không đành lòng thấy tỷ ấy chịu khổ, cho nên lão phu đành để tỷ ấy ra đi!
Nói tới đây, giọng Mộ Dã vương nghèn nghẹn, tràn ngập hối hận:
- Nếu như ta biết chuyện sau đó, sẽ không để tỷ tỷ đi.
- Tiền bối thả bọn họ, tên ma đầu có nói gì không?
Tề Ninh nhíu mày:
- Hắn có tạ ơn tiền bối không?
Mộ Dã vương hừ lạnh một tiếng, đáp:
- Từ đầu đến cuối, hắn đều nhắm mắt lại, không nói được một lời. Lúc đó a tỷ khóc lóc thảm thiết, hắn cũng không liếc nhìn a tỷ một cái.
Dừng một chút, lại lại nói:
- Lão phu nhất thời nhẹ dạ, để bọn họ rời đi, nhưng tộc nhân không muốn buông tha. Vì vậy họ dò la tin tức tên ma đầu khắp nơi. Một năm sau, chúng ta mới biết được thân phận thực sự của tên ma đầu đó.
- Rốt cuộc tên ma đầu kia là ai?
- Tiểu huynh đệ, rốt cuộc hắn là ai, không hẳn ngươi đã biết.
Mộ Dã vương nói:
- Sau đó chúng ta lại biết, tên ma đầu đó cũng không phải là người thường, thậm chí gia tộc của hắn là danh gia vọng tộc của Sở quốc. Gia phụ vì an nguy của tộc nhân, cũng đành buông tay, cũng không phải sợ tên ma đầu đó, chỉ là không muốn đem tai họa tới cho tộc nhân. Chỉ có điều, gia phụ tuyên bố với tộc nhân, trục xuất a tỷ khỏi gia tộc, từ đó về sau, bất kể sống chết ra sao, a tỷ không còn quan hệ với Mộ gia chúng ta và ba mươi sáu tộc nữa. Còn có Ách Nô, hắn theo a tỷ rời đi, cũng bị trục xuất khỏi gia tộc.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo