- Tiểu huynh đệ, ngươi đang suy nghĩ gì vậy?
Mắt đã không nhìn thấy, tai cũng không nghe Tề Ninh nói gì, Mộ Dã vương hơi lo lắng.
Tề Ninh nói:
- Tiền bối, người chịu khó tiếp tục ở đây vài ngày, ta đi ra ngoài trước thăm dò đường lối và trạm canh gác. Chúng ta phải đi, đương nhiên phải tiến hành một cách cẩn thận và chu đáo, bằng không, nếu bị bắt được, thì rất khó lường.
- Vậy thì tất cả phải làm phiền tiểu huynh đệ rồi.
Giọng Mộ Dã vương tràn ngập nỗi vui mừng không che giấu được:
- Có tin tức, ngươi tới đây báo cho lão phu biết nhé!
- Được, tiền bối, vậy ta đi trước.
Tề Ninh nói:
- Có tin tức, ta sẽ quay lại tìm tiền bối.
Hắn theo thạch đạo đi ra, trong lòng suy nghĩ, nếu muốn tìm được kho chứa hàng, thì tuyệt đối không thể chạy lung tung trong địa đạo, mà phải tìm được một người biết chỗ kho chứa. Đầu lĩnh bia chữ Canh phụ trách vận chuyển hàng hóa, đương nhiên là gã biết kho nằm ở đâu, như vậy trước hết phải tìm được đầu lĩnh bia chữ Canh.
Biểu hiện của đầu lĩnh bia chữ Canh ở Quỷ Vương thính ngày hôm nay, cho thấy tên này rất sợ chết, nếu có thể khống chế gã, sẽ dễ dàng buộc gã nói ra vị trí của kho chứa. Bởi vậy việc cấp bách hiện giờ, ngoại trừ phải tìm Điền Tuyết Dung, hắn cũng phải tìm cách khống chế đầu lĩnh bia chữ Canh.
Nhưng đảo này rộng như vậy, đường ngầm phức tạp, hắn thật sự không biết rốt cuộc Điền phu nhân đang ở chỗ nào,
Tề Ninh đã xác định, nếu Điền Tuyết Dung không bị đưa lên đảo này, vậy thì người xuất thủ không hẳn là đám người trên đảo, thậm chí không liên quan gì tới Giang gia Đông Hải, mà có cao nhân nào đó bố trí việc này. Về phần người đó làm như vậy với mục đích gì, Tề Ninh cũng đoán được phần nào, thậm chí hắn tin rằng chưa chắc Điền Tuyết Dung đã bị đưa lên đảo.
Trong việc này, Điền phu nhân đơn giản chỉ là một công cụ dẫn dụ hắn lên đảo Hải Phượng.
Hắn cân nhắc có nên tới địa điểm đã hẹn với Tần Nguyệt Ca, tuy hắn không tìm được Điền Tuyết Dungm nhưng chưa chắc Tần Nguyệt Ca đã không thu hoạch được gì.
Tề Ninh dẫn Tần Nguyệt Ca tới đảo Hải Phượng này, cũng không phải vì Tần Nguyệt Ca có võ công cao cường, mà vì y am hiểu điều tra vụ án. Y có thể có được sự tín nhiệm của thứ sử Đông Hải, hơn nữa danh tiếng lan ra bên ngoài, đương nhiên y không phải là kẻ giá áo túi cơm, mà có sở trường đặc biệt về mặt điều tra, am hiểu phát hiện dấu vết, biến nó thành manh mối quan trọng, dẫn theo một người như vậy, sẽ tăng xác suất tìm được Điền phu nhân.
Hắn quyết định quay lại tìm tên lâu la dẫn đường cho mình, hỏi gã vị trí của đầu lĩnh bia chữ Canh. Tới chỗ rẽ, hắn vừa định chuyển hướng tới cầu thang đá, nhưng chợt nghe phía thạch đạo đối diện có tiếng động. Tề Ninh sợ bị phát hiện, vội nhìn sang phía đó, phát hiện sâu trong địa đạo có bóng người thoáng qua. Tề Ninh đang định tìm chỗ ẩn nấp, lại nghe vang lên một tiếng “đinh”, một vật rơi trước mặt hắn vài bước.
Tề Ninh liếc nhìn, phát hiện trên mặt đất là một chiếc bộ diêu (1), trông rất quen thuộc. Không cầm lòng được, hắn vội đi tới, nhặt chiếc bộ diêu kia lên, chợt rùng mình. Lúc này hắn đã rõ vì sao mình thấy quen mắt, chiếc bộ diêu này là đồ trang sức trên đầu Điền Tuyết Dung.
Lần này Điền Tuyết Dung tới Đông Hải, đương nhiên trang phục rất nền nã, hàng ngày nàng đều sửa soạn gọn gàng, chỉnh tề. Tề Ninh cầm bộ diêu trong tay, nhớ rất rõ ràng, gần đây Điền Tuyết Dung luôn cắm chiếc bộ diêu này trên đầu.
Hắn nhìn vào sâu trong thạch đạo, nơi đó lúc nãy rõ ràng có một bóng người, nhưng bây giờ đã biến mất. Tề Ninh biết, chiếc bộ diêu này là do người nọ ném tới.
Người kia có bộ diêu này trong tay, có nghĩa là Điền phu nhân cũng bị người kia khống chế. Vẻ mặt căng thẳng, Tề Ninh cất chiếc bộ diêu vào lòng, hít sâu một hơi, nắm chặt thanh hàn nhận trong tay, đuổi theo.
Đi được một đoạn đường, lại tới một ngã rẽ, Tề Ninh dừng chân, nhìn sang hai bên, phát hiện phía xa xa bên phải hành lang, có một bóng người đang đứng. Trong thạch đạo, cứ cách một đoạn sẽ có một ngọn đèn được đặt hõm vào trên vách đá. Ánh sáng từ ngọn đèn dầu lập lòe, Tề Ninh tinh mắt, nhìn thấy người nọ mặc đồ bó sát màu đen, mặt bịt khăn, đang nhìn hắn.
Đã biết người kia bắt cóc Điền phu nhân, đương nhiên Tề Ninh không bỏ qua.
Nếu đối phương không phải là người trên đảo, thì cũng giống như hắn, không muốn kinh động người trên đảo. Ánh mắt sắc như dao, chăm chú nhìn người kia, hắn bước tới mấy bước, bóng đen kia cũng vội vàng xoay người chạy đi, tốc độ rất nhanh.
Dưới chân Tề Ninh như có gió nâng, nhẹ nhàng nhanh nhẹn đuổi theo. Nội lực của người phía trước, hiển nhiên là không thâm hậu bằng Tề Ninh, nhưng rõ ràng là y quen thuộc đường lối trong địa đạo hơn Tề Ninh nhiều. Chính nhờ ưu thế đó, người nọ quẹo trái, quẹo phải, luôn bỏ lại Tề Ninh ở phía sau. Tề Ninh rất bình tĩnh, đối phương đã lộ diện, nhưng lại không chịu dừng lại, khiến hắn nghĩ rất có thể người nọ muốn dẫn mình tới một nơi nào đó.
Cứ mỗi lần Tề Ninh sắp đuổi kịp, người nọ lại rẽ vào một nhánh. Ban đầu, bằng trí nhớ hơn người, Tề Ninh vẫn nhớ đường, nhưng rẽ trái, rẽ phải mãi một hồi, hắn cũng cảm thấy hơi rối loạn. Tuy nhiên từ đầu đến cuối, người nọ vẫn không thoát khỏi tầm mắt của Tề Ninh, có lẽ y hoàn toàn không muốn thoát khỏi Tề Ninh.
Đột nhiên, chợt nghe vang lên mấy tiếng “vút, vút, vút”, Tề Ninh mơ hồ trông thấy mấy điểm sáng lao tới từ phía trước, lập tức ngửa người về phía sau, tránh thoát mấy điểm sáng kia. Cũng đúng lúc này, mặt đất dưới chân dường như sụp xuống, Tề Ninh thất kinh, biết đây là cơ quan, hắn phản ứng cực kỳ cấp tốc, trong nháy mắt mặt đất sụp xuống, hai chân hắn nhún xuống một cái, lựa thế tung người lên, thân hình đã nhẹ nhàng lộn ngược về phía sau.
Đúng lúc này, lại nghe mấy tiếng “vút, vút, vút”, lần này là từ phía sau tới.
Tề Ninh hoảng sợ, thầm nghĩ chẳng lẽ người nọ cố tình dẫn mình rơi vào bẫy rập, đưa mình vào chỗ chết. Lúc này, hai chân hắn mới đáp xuống đất, thân hình lại ngửa ra sau, nhưng…mặt đất dưới chân lại một lần nữa sụp xuống, hơn nữa với tốc độ rất nhanh! Mà lúc này này, ám khí do cơ quan phát động phía trước và phía sau đã đồng thời bắn tới. Nếu Tề Ninh tung người lên, thì sẽ trở thành mục tiêu của ám khí, cùng đường, cả người hắn rơi xuống theo mặt đất.
Thân hình Tề Ninh sa xuống, lại không biết rốt cuộc bên dưới là nơi như thế nào, lập tức cầm thanh hàn nhận đâm mạnh vào vách đá. Thanh hàn nhận quá mức sắc bén, trong thế rơi xuống của Tề Ninh, thanh hàn nhận trong tay Tề Ninh cũng rạch vào vách đá hơn một thước, lúc này mới dừng lại. Tề Ninh ngẩng đầu lên, lại nghe “Rầm” một tiếng, trong nháy mắt, phiến đá trên đỉnh đầu đã khép lại.
Xung quanh hoàn toàn tối đen, Tề Ninh thật sự không ngờ, trong thạch đạo này lại có một bẫy rập tinh xảo như vậy.
Thiết kế của bẫy rập này có thể nói là rất đặc biệt, lúc phát hiện bẫy rập, Tề Ninh lập tức có phản ứng, nhưng dường như người thiết kế bẫy rập có thể đoán được phản ứng của Tề Ninh lúc rơi vào bẫy, sát chiêu thật sự không nằm ở phiến đá sụp xuống đầu tiên, mà ơ phiến đá sụp xuống thứ hai.
Lúc phiến đá đầu tiên sụp xuống, Tề Ninh không thể tung người về phía trước, vì phía trước có ám khí bắn tới, tất nhiên hắn phải tránh về phía sau, mà một khi lui về phía sau, chân hắn lại đáp xuống phiến đá thứ hai. Trong lúc Tề Ninh chưa kịp phản ứng, phiến đá thứ hai sụp xuống, phía trước, phía sau đều có ám khí bay tới, Tề Ninh hoàn toàn không còn cách nào khác, đành phải rơi xuống.
Hắn bình tĩnh lại, tuy hắn có thị lực rất tốt, nhưng lúc này hoàn toàn không thấy gì. Đưa một chân ra bốn phía thăm dò, hắn nhanh chóng phán đoán, bốn phía đều là những phiến đá lớn nhỏ. Hai chân hắn chống vào vách đá, làm điểm tựa, đi lên phía trên, một tay giơ lên, nhanh chóng tìm thấy phiến đá phía trên đầu. Hắn nghĩ không biết có thể nâng được phiến đá lên không, bèn vận lực trên tay, hai chân chống vào vách đá, hai tay nhấc lên, nhưng phiến đá vẫn không nhúc nhích.
Tề Ninh nhíu mày, lúc này hắn đã hiểu, đối phương đã thiết lập bẫy rập tinh vi như vậy, đương nhiên là sẽ tính đến khả năng có người dùng nội công nâng phiến đá lên. Cho nên nhất định là đối phương đã có biện pháp đề phòng, muốn nâng phiến đá này lên, hầu như là vô phương.
Tề Ninh thử vài lần, phiến đá kia hoàn toàn không nhúc nhích, hắn biết phiến đá này nhất định rất dày và nặng. Điều quan trọng nhất là, cho dù mình có thể nâng phiến đá lên, thì mình có thể thoát ra từ phía đó hay không, thực sự phải suy xét kỹ.
Vừa rồi bóng đen kia cố ý dẫn mình tới đây, để mình rơi vào bẫy rập, bây giờ đã thực hiện được ý định, đương nhiên gã sẽ không để cho mình có cơ hội thoát thân, biết đâu lúc này gã canh giữ ở bên ngoài, chỉ cần mình ló đầu lên, đối phương sẽ hạ độc thủ.
Lúc lên đảo, khắp nơi khác thường, Tề Ninh biết có người bắt Điền phu nhân, là cố ý dụ hắn lên đảo. Mà bóng đen vừa rồi, rõ ràng là người phía sau màn, nhưng đối phương là địch hay là bạn, lúc này hắn hoàn toàn không thể xác định, mọi việc luôn phải cẩn thận.
Tề Ninh hít sâu một hơi, lúc này, hắn lại vô cùng bình tĩnh.
Hắn cúi đầu, lúc này cũng không biết mình rơi xuống sâu đến mức nào, mặt đất phía dưới như thế nào. Nếu như lối thoát là ở phía trên, thì cho dù mạo hiểm, đương nhiên hắn phải nghĩ cách đột phá vòng vây đi ra ngoài. Tuy nhiên trước đó, hắn cũng không ngại xuống phía dưới thăm dò, xem rốt cuộc tình huống như thế nào.
Hắn cũng không dừng lại, trước hết cất hàn nhận đi, giang hai tay hai chân chống vào hai bên vách đá, đi xuống từng chút một. Một lúc sau, hắn chợt nghe có tiếng nước chảy. Hắn thầm nghĩ, chẳng lẽ phía dưới là một cái ao? Nhớ tới trên người mình có mang theo hỏa chiết tử (2), lập tức hai chân hắn kìm lại, lấy hỏa chiết tử ra thổi cho cháy thành ngọn.
Đương nhiên Tề Ninh hiểu rõ đạo lý giang hồ hiểm ác, cho nên khí ra ngoài, hắn luôn mang theo bốn vật tùy thân quan trọng, đó là thanh hàn nhận, mặt nạ, thuốc trị thương và hỏa chiết tử. Cũng may, bốn thứ này đều rất đơn giản, dễ mang theo người, cũng không lỉnh kỉnh.
Ngọn lửa bùng lên, theo ánh lửa, Tề Ninh nhìn xuống phía dưới, phát hiện mặt đất phía dưới chỉ cách chừng ha, ba thước. nhưng không thấy dòng nước. Lập tức hắn nắm chặt hỏa chiết tử, hai chân co lại, cả người liền rơi xuống, vững vàng đứng trên mặt đất. Khi ngẩng lên nhìn, hắn phát hiện dường như mình vừa chui ra từ một đường ống. Giơ hỏa chiết tử lên, hắn đưa mắt nhìn xung quanh, phát hiện ngay bên cạnh cách đó không xa, quả thật có một mạch nước ngầm, mà bản thân hắn đang đứng trong một hang đá ngầm rộng rãi.
(1) Bộ diêu: là một loại trang sức của phụ nữ cổ đại Trung Quốc, tên phát xuất từ việc đeo loại trang sức này bước đi (bộ) thì nó lay động (diêu). Bộ diêu được làm bằng vàng theo hình rồng, phượng, trên cẩn đá quý, có thể hiểu là một loại thoa cài trên tóc.
(2) Hỏa chiết tử: đồ giữ lửa, được làm từ giấy rất thô quấn lại thật chặt thành hình ống, sau đó châm lửa rồi thổi tắt, lúc này tuy không còn ngọn lửa, nhưng có thể nhìn thấy một điểm đỏ mờ mờ đang thiêu đốt, có thể giữ được rất lâu mà không tắt, có thể đậy một đầu lại. Khi cần có lửa, thì chỉ cần mở nắp đậy và thổi, ngọn lửa sẽ bùng lên.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo