Tề Ninh cười ha hả, nói:

- Không đánh cược, không đánh cược! Lão tiền bối hồ đồ rồi, cũng chỉ nói chơi thôi, ta cũng không thể tiếp tục nấn ná ở đây. Vừa rồi tiền bối nói Ngọc công tử là một con chó dưới chân tiền bối, nếu Ngọc công tử biết được, hắn sẽ không tha tiền bối đâu!

- Ngươi cứ việc nói với hắn.

Mộ Dã vương hừ lạnh một tiếng.

Tề Ninh nói:

- Tiền bối yên tâm, ta sẽ không nói gì hết, nhưng ta khuyên tiền bối sau này cũng đừng ăn nói khùng điên như vậy nữa.

- Ngươi cho rằng ta ăn nói khùng điên?

Mộ Dã vương nghe Tề Ninh nói sẽ không tố giác, giọng nói càng trở nên ôn hòa:

- Tiểu huynh đệ, lão phu rảnh rỗi, cho nên mới kể chuyện của hắn cho ngươi biết.

Tề Ninh cười nói:

- Tiền bối tùy tiện bịa ra một số chuyện, ta không biết thật giả thế nào, tốt nhất là không nên nói nữa.

- Lão phu không nói láo, cũng không cần phải nói láo với ngươi.

Mộ Dã vương thản nhiên nói:

- Đúng là trước đây tên Ngọc công tử của các ngươi đã cứu ta, lúc đó lão phu bị người vây khốn, đúng lúc gặp hắn, mất khá nhiều thời gian mới thoát thân được. Biết ơn hắn cứu, lão phu dẫn hắn theo bên cạnh. Tên súc sinh đó rất cung kính đối với lão phu, ngoan ngoãn nghe lời, nhưng lại muốn bái lão phu làm sư phụ. Lúc đó lão phu nhìn lầm sự xảo trá của hắn, bị hắn gạt, mới nhận hắn làm đồ đệ.

- Tiền bối…tiền bối nói Ngọc công tử là đồ đệ của mình?

Tề Ninh vờ kinh ngạc hỏi.

Mộ Dã vương hừ lạnh một tiếng, lại nói tiếp:

- Lão phu có một kẻ thù, võ công rất cao. Năm đó lão phu bị nhốt, sau khi thoát ra, sức khỏe không hồi phục được như trước kia, nhưng đúng lúc đó lại gặp gỡ tên ma đầu kia!

- Ma đầu?

Tề Ninh nghe Mộ Dã vương nói vậy, đúng là không có giấu diếm, biết “ma đầu” trong lời nói của lão, chính là Bắc Cung Liên Thành, bèn cố ý hỏi:

- Tiền bối, tên ma đầu đó là ai?

Hôm nay hắn cố tình muốn khơi gợi để Mộ Dã vương nói ra, rốt cuộc lão và Bắc Cung Liên Thành có mối thù không đội trời chung gì, bề ngoài hắn hỏi rất tùy ý, nhưng thật ra là có dụng ý.

- Ngươi có biết cũng vô dụng.

Mộ Dã vương thản nhiên nói:

- Tên ma đầu đó võ công rất cao, lão phu với hắn lưỡng bại câu thương!

Tề Ninh nghĩ thầm, tên Mộ Dã vương này nói khoác mà không đỏ mặt chút nào, lúc đó Mộ Dã vương bị thương, nhưng Bắc Cung Liên Thành thì không hề hấn gì.

- Sau khi tên ma đầu kia chuồn đi, lão phu cũng phải tìm một nơi dưỡng thương.

Mộ Dã vương chậm rãi nói:

- Tề Ngọc, hừm, tên Ngọc công tử của các ngươi, chính là Tề Ngọc, ngươi biết không? Tên súc sinh Tề Ngọc theo lão phu, hai chúng ta đi về phía nam, tìm nơi yên tĩnh dưỡng thương. Mấy ngày đầu, tên súc sinh đó hầu hạ lão phu hết sức chu đáo, thế nhưng...!

Nói tới đây, Mộ Dã vương chợt ngừng lại.

Tề Ninh hỏi:

- Sau đó thế nào?

Mộ Dã vương im lặng suy nghĩ trong chốc lát, rồi nói:

- Trong lúc lão phu luyện công đến giai đoạn quan trọng, không thể bị quấy rối bởi bên ngoài, tên súc sinh đó đột nhiên hạ thủ đối với lão phu. Tên súc sinh!

Nó tới đây, giọng lão tràn ngập oán hận:

- Lúc đó lão phu hôn mê, sau khi tỉnh lại, đã bị tên súc sinh đó trói lại, hơn nữa hắn còn trộm công lực của lão phu!

Tề Ninh nhận thấy, khi Mộ Dã vương nói tới chuyện này, có phần không rõ ràng về thời gian, biết lão có điều giấu diếm.

Trước kia, Tề Ngọc múa đao, luyện thương, chỉ là múa may hời hợt bên ngoài, chứ chưa hề luyện nội công, vậy làm sao gã có thể trộm được nội lực của Mộ Dã vương?

Tề Ninh hút được ông lực của người khác, cũng là nhờ học được thân công kỳ diệu, có mấy lần suýt nữa không khống chế được mà bị tổn thương đến cơ thể, còn Tề Ngọc dùng cách gì để trộm nội công của người khác? Tề Ninh biết trong chuyện này còn có nguyên do lão không muốn cho người khác biết.

- Tiền bối muốn nói, sau khi Ngọc công tử ăn trộm nội công của tiền bối, mới đem tiền bối tới nhốt vào chỗ này?

Mộ Dã vương đáp:

- Lần đó lão phu bị hắn làm hại, mắt không còn nhìn thấy, hơn nữa luôn bị hắn nhốt. Tên súc sinh đó không giết lão phu, là muốn có được tuyệt thế thần công trên người lão phu. Ha ha, làm sao lão phu để hắn được toại nguyện chứ? Tuy mắt lão phu không còn nhìn thấy, nhưng lỗ tai vẫn còn rất thính, khi đó lão phu bị hắn cưỡng ép ra đi, cũng không biết là đi đâu. Nửa đường, tên súc sinh đó gặp phải một người, lão phu nghe người nọ lời ngon tiếng ngọt một hồi, tên súc sinh liền đồng ý trở thành tay sai của người nọ, hắn đưa lão phu đến hòn đảo này, nhốt vào đây.

- Thì ra là thế!

Tề Ninh hiểu ra, hắn biết mặc dù trong lúc kể lại, Mộ Dã vương có thêm mắm thêm muối chút ít, nhưng đại khái tình huống đúng là như vậy.

Tề Ngọc ăn trộm công lực của Mộ Dã vương, rồi khống chế Mộ Dã vương trong tay, nhưng giữa đường gặp một người, được khuyên tới đảo Hải Phượng. Chỉ có điều, người mà hắn gặp gỡ, là Quỷ Vương hay là Lục Thương Hạc, hoặc là một người khác nữa, Tề Ninh cũng không biết, nhưng ngoàii điều đó ra, mọi chuyện đều hoàn toàn chính xác.

- Lão phu nói cho ngươi những chuyện này, là muốn cho ngươi biết, chỉ cần lão phu có thể rời khỏi chỗ này, ngươi muốn cái gì, lão phu có thể cho ngươi cái đó.

Mộ Dã vương dụ dỗ:

- Tiểu huynh đệ, ngươi có đồng ý trợ giúp lão phu một tay không?

Tề Ninh đáp:

- Tiền bối, chẳng phải tiền bối nói công lực của mình bị Ngọc công tử lấy đi rồi sao? Như vậy…

- Ha ha, hắn chỉ cướp được một phần công lực của lão phu.

Mộ Dã vương nói:

- Lão phu chỉ cần tĩnh dưỡng một thời gian, là có thể khôi phục bình thường, muốn truyền thụ võ công, là việc dễ như trở bàn tay.

Tề Ninh biết lão già này lại ăn nói lung tung.

Một người có nội lực thâm hậu hay không, có thể nghe ra được từ hô hấp của người đó.

Tề Ninh có nội lực thâm hậu, cho dù là trong lúc thực hiện những động tác mạnh mẽ, hắn vẫn có thể duy trì hô hấp đều đặn. Hơn nữa, một khi đã khống chế được hô hấp, đủ để bất cứ ai cũng không phát hiện ra. Thế nhưng, lúc này hơi thở của Mộ Dã vương mạnh yếu không đều, Tề Ninh vừa nghe đã nhận ra, cho dù nội lực của Mộ Dã vương vẫn còn, thì cũng không nhiều, tối đa chỉ bằng một người mới luyện được nội công thôi.

Tề Ninh cũng tu luyện nội công, hắn biết muốn tích góp nội lực thâm hậu, không thể không khổ luyện hết năm này tới năm khác, như thế nội lực trong đan điền mới càng ngày càng tích lũy nhiều hơn.

Nội lực của Mộ Dã vương đã mất, với tuổi tác của lão hiện nay, hoàn toàn không thể lại đạt tới trạng thái đỉnh cao.

Hơn nữa, sau khi bị hút mất nội lực, Mộ Dã vương hiện nay trông còn già hơn trước kia cả chục tuổi, cả người già cỗi, tinh thần sa sút, tuy rằng tính tình vẫn còn cuồng vọng, nhưng khí thế đã suy giảm đi nhiều.

Tề Ninh cố ý thở dài:

- Nếu tiền bối lợi hại như vậy, sao lại bị tên ma đầu kia gây thương tích? Thì ra tên ma đầu kia lợi hại như vậy.

- Đó là một tên tiểu nhân đê tiện.

Giọng Mộ Dã vương chợt trở nên lạnh lẽo:

- Sớm muộn gì lão phu cũng phải bằm vằm hắn thành trăm mảnh.

- Hiện giờ tiền bối đã ra nông nỗi này rồi, cho dù có thoát được chỗ này, chẳng lẽ có thể đánh thắng được hắn?

Tề Ninh cố ý hỏi với giọng đầy nghi ngờ:

- Tiền bối, rốt cuộc là tiền bối có thù hận gì với hắn? Oan gia nên giải, không nên kết, đã không địch lại, từ nay về sau không cần để ý tới hắn nữa là được.

Mộ Dã vương hừ lạnh một tiếng:

- Có những mối thù, không chết không thôi, chỉ cần lão phu không chết, tất nhiên sẽ lấy cái mạng chó của hắn!

- Tiền bối, thứ cho ta nói thẳng, cừu hận lớn nhất trong thiên hạ, không ngoài thù giết cha và đoạt vợ!

Tề Ninh nhẹ giọng nói:

- Chẳng lẽ người nọ hại lệnh tôn, hoặc là…

Hắn bỏ lửng không nói hết câu.

Mộ Dã vương lạnh lùng nói:

- Câm miệng!

Tề Ninh biết lão giận dữ, nhất thười không nói gì thêm, thạch thất yên lặng một hồi, rốt cuộc Mộ Dã vương nói:

- Tên ma đầu đó hại chết chị của ta!

Tề Ninh thầm nghĩ, Mộ Dã vương cũng lớn tuổi rồi, chị của lão đương nhiên lớn tuổi hơn nữa. Nếu xét về tuổi tác, thì có vẻ như Bắc Cung Liên Thành lớn tuổi hơn Mộ Dã vương, Tề Ninh chợt nghĩ, chẳng lẽ giữa Bắc Cung Liên Thành và chị của Mộ Dã vương còn có một đoạn ân oán?

- Tên ma đầu đó hại chết chị của tiền bối?

Tề Ninh cố gắng làm cho giọng nói của mình trở nên rất kinh ngạc:

- Tiền bối, rốt cuộc…rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?

Mộ Dã vương lại im lặng suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng mới chậm rãi nói:

- Tiểu huynh đệ, hôm nay lão phu thấy ngươi hợp ý, cho nên cũng không ngại nói cho ngươi biết, quê quán của lão phu là ở trong vùng núi xa xôi Nam Cương. Đó là một gia tộc cổ xưa.

- Nam Cương?

Tề Ninh nói:

- Ta cũng từng nghe nói tới địa phương này, nhưng chưa từng tới đó. Nghe nói Nam Cương núi cao rừng rậm, có nhiều rắn rết, chướng khí, nếu không phải là người địa phương, thì đến đó rất dễ sinh bệnh.

Mộ Dã vương cười lạnh nói:

- Ngươi nói cũng không sai. Nam Cương ở biên thùy, hoang vắng, đối với người ngoài, khắp nơi đều là độc trùng, chướng khí, nhưng đối với người địa phương Nam Cương, đó lại là một lớp bảo vệ.

- Gia tộc của lão tiền bối luôn ở Nam Cương?

Mộ Dã vương thở dài một tiếng, đáp:

- Thật ra tổ tiên của bộ tộc họ Mộ chúng ta, cũng là người Trung Nguyên, hơn nữa đã từng có uy phong lừng lẫy ở Trung Nguyên, hiển hách một thời. Lúc đó…

Ngừng lại một chút, Mộ Dã vương lắc đầu nói:

- Nói ra ngươi cũng không biết.

Thật ra từ lâu Tề Ninh đã hiểu rõ về lai lịch của Mộ Dã vương, lúc trước ở Đại Quang Minh Tự, tứ lão thái gia của Tề gia đã tiết lộ với Tề Ninh, Mộ Dã vương rất có thể là xuất thân từ Nguyên Đấu cung.

Hai trăm năm trước, Nguyên Đấu cung từng là một ngôi sao sáng trên giang hồ, địa vị còn mạnh hơn Đại Quang Minh Tự và Cái Bang thời nay, có câu “vừa vào võ lâm, liền vào Nguyên Đấu”, cung chủ Thương Hạo chân nhân của Nguyên Đấu cung chính là tuyệt đại tông sư, là đệ nhất cao thủ đương thời. Dưới tay ông ta, thế lực của Nguyên Đấu cung thâm nhập vào từng ngõ ngách của võ lâm, mà Thương Hạo chân nhân như là một vị hoàng đế vậy.

Nhưng sau khi Thương Hạo chân nhân qua đời, vì tranh đoạt quyền thế, Nguyên Đấu cung phát sinh sự phân liệt nghiêm trọng, bị chia ra làm bốn, sáu đại tuyệt kỹ của Nguyên Đấu cung đều bị chia cắt. Một nhánh của gia tộc Mộ thị rời khỏi Nam Cương, mang theo tuyệt kỹ Đại Huyết Thủ Ấn thần công.

Hai trăm năm trôi qua, từ lâu Nguyên Đấu cung đã không còn tồn tại trên giang hồ, nhưng dư mạch của Nguyên Đấu cung vẫn còn lưu lại đời sau, tuy rằng một số trong sáu đại tuyệt kỹ đã gần như thất truyền, nhưng sự xuất hiện của Mộ Dã vương, vẫn làm người ta nhớ tới Nguyên Đấu cung một thời vang bóng.

- Lão tiền bối họ Mộ? Dòng họ này hơi khác lạ, rất ít nghe qua.

Tề Ninh nói.

Mộ Dã vương có chút đắc ý:

- Ở Trung Nguyên hiện giờ rất ít nghe, nhưng ở Cảnh Trì cốc tại Nam Cương, bộ tộc Mộ thị vẫn tồn tại. Ba mươi sáu bộ tộc ở Cảnh Trì cốc, đều xem bộ tộc Mộ thị là chủ nhân, cúi đầu nghe lệnh, không dám phản kháng.

Tề Ninh biết lãnh thổ Sở quốc tuy không nhỏ, nhưng trên thực tế, sự khống chế đối với Nam Cương ở biên thùy cũng không mạnh mẽ lắm.

Dãy Nam Cương nhấp nhô, rừng núi rậm rạp, tuy cũng không phải là nơi hoang vu, nhưng so với Trung Nguyên, cũng chưa được khai hóa, bên đó có nhiều bộ tộc đông đúc, nếu muốn hoàn toàn chinh phục Nam Cương, thì phải tốn rất nhiều tài lực, vật lực. Quốc sách hiện nay của Sở quốc là muốn Bắc phạt Hán quốc, đối với khu Nam Cương vắng vẻ, tạm thời cũng không có hứng thú lắm, Sở quốc thậm chí không thiết lập được nha môn địa phương một cách hiệu quả ở Nam Cương, bên đó chủ yếu vẫn quản lý theo kiểu bộ tộc tự trị.

Ba mươi sáu bộ tộc Cảnh Trì cốc nghe theo bộ tộc Mộ thị, cho thấy thân phận của Mộ Dã vương ở Nam Cương không phải tầm thường.

Chỉ là Tề Ninh không biết, vì sao Mộ Dã vương nói Bắc Cung Liên Thành hại chết chị của lão, trong chuyện này rốt cuộc có nhiều ân oán?

 

1.68719 sec| 2447.461 kb