Tề Ninh theo tên lâu la đi trong đường hầm dưới mặt đất. Tên lâu la khá quen thuộc đối với đường hầm, mỗi lần rẽ trái, rẽ phải, Tề Ninh thầm ghi nhớ trong lòng. Đi được một lát, khi đi qua một hành lang, chợt phía trước rộng mở và sáng sủa nhờ ánh lửa cháy rực. Tề Ninh nhìn lướt qua, thấy phía trước là một không gian rộng rãi.
Xung quanh, có mười mấy trụ lửa, phía trên cháy rực. Chính giữa sân là một đài cao ba tầng, được xây bằng đá đen, mỗi tầng có sáu bậc thang. Trên đài không có một bóng người, nhưng bốn phía xung quanh đài cao, lố nhố bóng người.
Người xung quanh đài cao đen ngòm kia, được chia thành bảy tám tiểu đội, mỗi đội có hai, ba mươi người, đều xếp thành hàng. Tên lâu la dẫn Tề Ninh tới phía sau một tiểu đội, phía trước đã có hai mươi mấy người đứng, Tề Ninh và tên lâu la đứng sau cùng. Ở đây, tất cả mọi người đều che mặt, Tề Ninh cũng không lo bị mọi người phát hiện. Tên lâu la kia tưởng mình trúng độc dược, chỉ lo cho tính mạng, càng lo lắng Tề Ninh bị phát hiện.
Tề Ninh thấy trước mặt hàng người, có một tấm bia đá dựng đứng, phía trên khắc một chữ “Đinh” (丁) đỏ như máu.Một đại hán che mặt đứng bên cạnh bia đá, màu sắc quần áo không giống với những người khác, hơn nữa còn thắt một dây lưng màu vàng, nổi bật.
Tề Ninh nhìn trái nhìn phải, liền hiểu ra, trước mặt những đội khác, cũng có bia đá, trên bia đá bên trái khắc chữ “Bính” (丙), bia đá bên phải khắc chữ “Mậu”( 戊), bên cạnh mỗi tấm bia đá, cũng đều có một đại hán thắt lưng vàng.
Tề Ninh biết, hẳn là những đại hán thắt lưng vàng là người đứng đầu tiểu đội, mà chữ khắc trên tấm bia đá là biểu tượng của mỗi đội.
Tuy hiện giờ ở Quỷ Vương thính (phòng Quỷ Vương) có không dưới hai trăm người, nhưng dường như ngay cả tiếng hít thở, mọi người cũng kiềm chế được, Quỷ Vương thính rộng như vậy, mà cũng hoàn toàn im lặng.
Tề Ninh biết rõ đây là thói quen tạo thành sau một thời gian dài, khi ở trong Quỷ Vương thính, rõ ràng là những người này rất sợ hãi.
Đúng lúc này, lại nhìn thấy mấy bóng người leo lên đài cao, Tề Ninh mắt sáng như sao, nhìn thấy có tất cả ba người cùng leo lên đài, người đi trước thân hình thấp bé và rất gầy yếu, trông như người lùn, mặc trường sam. Khi đột nhiên nhìn thấy mặt người lùn kia, Tề Ninh kinh hãi, vì mặt y trắng như tuyết, trông rất nổi bật, nhưng rất nhanh sau đó, hắn nhận ra người lùn kia đeo mặt nạ.
Tướng mạo của mặt nạ cũng không dữ tợn, giống như một đứa trẻ con mười hai, mười ba tuổi, nhưng khuôn mặt tuyết trắng phối hợp với gương mặt trẻ con, lại có vẻ vô cùng quái dị.
Theo sau chú lùn kia là hai người, người bên trái có vóc dáng khôi ngô, người bên phải hơi gầy yếu, đều mặc trường sam, cũng đều đeo mặt nạ, trong lúc nhất thời cũng không thể nhìn được dung mạo thật.
Tề Ninh biết ba người kia phải có một người là Quỷ Vương, thầm nghĩ, chẳng lẽ người lùn kia chính là Quỷ Vương mà mọi người nhắc tới đều tái mặt? Còn hai người kia là thần thánh phương nào?
- Sau khi chư vị lên đảo, cơm áo không lo, tiền lương mỗi tháng cũng chưa từng thiếu.
Một giọng nói lanh lảnh đột nhiên vang lên, chính là từ miệng người lùn đeo mặt nạ mặt trẻ con kia phát ra:
- Ta tự nhận là hết lòng quan tâm giúp đỡ đối với chư vị, cũng không hề đối xử khe khắc với chư vị, nhưng không biết trong lòng chư vị nghĩ như thế nào?
Bốn phía hoàn toàn yên lặng, không ai lên tiếng.
- Sinh hoạt trên đảo đúng là rất buồn chán.
Mặt Em Bé nói:
- Ta cũng có thể thông cảm với nỗi khó khăn của chư vị, cho nên thường xuyên đưa nữ nhân xinh đẹp từ bên ngoài tới cho mọi người. Những nữ nhân đó đều được chọn lựa kỹ càng, nếm bất cứ người nào vào thanh lâu, đều có thể trở thành người đứng đầu bảng. Rất nhiều người các ngươi không biết, nếu muốn gần gũi những người đầu bảng của thanh lâu, không những phải hẹn trước, mà một đêm phải trả mười mấy lượng. Tất cả các cô nương ở đây, chỉ cần trả có một lượng bạc, ta có chiếu cố đối với các ngươi hay không, trong lòng các ngươi đều biết.
Mọi người vẫn không nói lời nào.
Mắt Em Bé chắp tay sau lưng, chậm rãi đi một vòng quanh đài, than thở:
- Năm năm thời gian, nói ngắn cũng không ngắn, nói dài cũng không dài, khi đến hạn, cầm mấy trăm lượng bạc trở về mua nhà, có thể nói tuổi già cơm áo không lo. Chuyện tốt như vậy, đốt đèn đi tìm, cũng không chắc có thể tìm được. Người trong thiên hạ mong được thế này rất nhiều, nhưng chuyện tốt này lại luôn rơi trên đầu các ngươi, hẳn là các ngươi phải cảm tạ tổ tông tích đức mới phải.
Đột nhiên y hỏi:
- Đầu lĩnh bia chữ Canh có đó chứ?
Lập tức phía dưới đài có người thưa:
- Tiểu nhân có mặt!
- Nếu như ta không nhớ lầm, ngươi lên đảo đã ba năm rưỡi rồi.
Mắt Em Bé chậm rãi nói:
- Trước khi lên đảo, ngươi chỉ là một võ sư làm nghề bảo vệ nhà cửa, biết một chút võ công, mỗi tháng nhận mười lượng bạc, ta không nhớ lầm chứ?
- Quỷ Vương nói chính xác.
- Sau khi ngươi lên đảo chỉ một năm, ta liền đề bạt ngươi làm đầu lĩnh.
Người lùn nói:
- Tiền lương mỗi tháng tăng gấp đôi, được hai mươi lượng, ngoài ra, mỗi lần đưa các cô nương tới, đều cho ngươi lựa chọn trước tiên, chuyện này cũng không sai chứ?
Đầu lĩnh bia chữ Canh nói:
- Đại ân đại đức của Quỷ Vương, tiểu nhân…tiểu nhân suốt đời không quên!
Người lùn lắc đầu:
- Miệng mồm nhanh nhẹn, nói dễ nghe lắm.
Giọng the thé hỏi:
- Đầu lĩnh bia chữ Ất ở đâu?
- Tiểu nhân có mặt!
Giọng nói từ một người thô kệch phát ra vang dội.
Mặt em bé nói:
- Đầu lĩnh chữ Canh nói vô cùng cảm kích đại ân đại đức của ta, ngươi nghĩ hắn nói thật hay nói dối?
- Là nói dối!
Đùa lĩnh bia chữ Ất không chút do dự nói:
- Người này bụng dạ khó lường, mưu đồ bí mật tạo phản, muốn mưu hại Quỷ Vương, lại muốn khống chế đảo này, tự lập làm vương!
Gã vừa lên tiếng, tất cả mọi người dưới đài đều biến sắc, gã đầu lĩnh bia chữ Canh vội kêu lên:
- Quỷ Vương, hắn…hắn ngậm máu phun người, tiểu nhân trung thành và tận tâm với Quỷ Vương, tuyệt đối không dám hai lòng, cầu xin Quỷ Vương minh xét!
Mặt Em Bé thản nhiên nói:
- Ta sẽ không xử oan người tốt. Bia chữ Ất phụ trách sổ sách, bia chữ Canh các ngươi phụ trách vận chuyển hàng hóa, bởi vậy thường ngày các ngươi giao thiệp nhiều với nhau.
Ngừng lại một chút, y lại tiếp tục nói:
- Sổ sách còn đó, chuyện trắng đen, phải trái cũng sẽ rõ ràng thôi.
Lúc này từ dưới đài có người đi lên, tay cầm sổ sách, trình cho Mặt Em Bé, Mặt Em Bé nhận lấy, lật lật rồi nói:
- Số sách ở đây rồi. Tháng 1 năm nay, thuyền hàng cặp bờ, sổ sách ghi lại, tổng cộng có hai trăm sáu mươi tư rương hàng hóa rời thuyền, nhưng nhập kho chỉ có hai trăm sáu mươi hai rương, thiếu hai rương. Sáng hôm nay, thuyền hàng đến, tổng cộng là hai trăm hai mươi hai rương, nhưng trên thực tế nhập kho thiếu hai rương, trước sau cộng lại, thiếu mất bốn rương, ta nói không sai chứ?
Gã đầu lĩnh bia chữ Ất nói:
- Quỷ Vương biết rõ mọi việc, tuyệt đối không sai.
- Thế thì lạ thật!
Mặt Em Bé ném trả sổ sách cho đầu lĩnh bia chữ Ất:
- Không biết vì sao thiếu đi bốn rương hàng, vậy thì chúng đi về đâu?
Từ trên cao, y nhìn xuống đầu lĩnh bia chữ Canh:
- Ngươi nói xem, vậy rốt cuộc hiện giờ bốn rương hàng hóa giấu ở đâu?
- Tiểu nhân…tiểu nhân không biết!
Giọng của đầu lĩnh bia chữ Canh đã bắt đầu chột dạ.
- Ngươi phụ trách vận chuyển hàng hóa, trên đảo có tổng cộng tám đội, người của đội bia chữ Canh ít nhất, hơn nữa đều rất khỏe mạnh.
Mặt Em Bé than thở:
- Hàng hóa lên bờ, người khác không biết đi về đâu, nhưng ngươi phải biết, nếu ngươi vẫn nói không biết, là sỉ nhục trí tuệ của ta rồi!
Từ xa, Tề Ninh nhìn thấy gã đầu lĩnh bia chữ Canh lui về phía sau mấy bước, người phía sau lưng gã, ít nhất cũng có bốn, năm mươi người.
- Ngươi đã không muốn nói, ta chỉ có thể để người khác nói thay ngươi.
Mặt Em Bé lạnh nhạt nói:
- Đầu lĩnh bia chữ Ất, ngươi nói cho ta biết, rốt cuộc chuyện gì xảy ra?
- Bẩm Quỷ Vương, mấy năm nay, vì bia chữ Ất và bia chữ Canh hợp tác khá nhiều, cho nên tiểu nhân càng có nhiều tiếp xúc với đầu lĩnh bia chữ Canh.
Đùa lĩnh bia chữ Ất nói:
- Bắt đầu từ năm ngoái, hắn cố ý tiếp cận nhiều hơn với tiểu nhân, lúc không có ai, còn xưng huynh gọi đệ với tiểu nhân. Hơn nữa, hắn thường xuyên nói những lời đại nghịch bất đạo, tiểu nhân muốn biết rốt cuộc hắn định làm gì, cho nên vẫn hùa theo hắn. Cuối năm ngoái, hắn lén lút tìm gặp tiểu nhân, hỏi tiểu nhân có muốn chiếm đảo không. Tiểu nhân thất kinh, hắn nói thay vì bị người khác điều khiển. chi bằng chiếm đảo làm vua một cõi, sống một cách tiêu dao tự tại.
- Ngươi…ngươi nói bậy, ngậm máu phun người!
Gã đầu lĩnh bia chữ Canh tức giận quát lên.
Đầu lĩnh bia chữ Ất hoàn toàn không để ý tới, tiếp tục nói:
- Hắn nói, chỉ cần có thể giết chết Quỷ Vương, khống chế được hòn đảo này, đợi khi thuyền hàng đến nơi, có thể đoạt thuyền hàng, như vậy không những có được đảo này, mà còn có thuyền hàng trong tay, đủ có thể làm vua một cõi.
- Giết ta?
Mặt Em Bé cười the thé, nghe rất quái dị:
- Hắn muốn giết ta?
- Đúng vậy!
Đầu lĩnh bia chữ Ất nói:
- Quỷ Vương càng ngày càng tín nhiệm hắn, hắn đã không báo đáp, mà còn muốn giết hại Quỷ Vương.
- Ngươi nói như vậy ta không tin.
Mặt Em Bé lắc đầu nói:
- Chỉ một mình hắn, làm sao có thể giết ta?
Đầu lĩnh bia chữ Ất nói:
- Hắn cầm đầu bia chữ Canh hơn hai năm, trong số thuộc hạ có nhiều người thân tín, những người này bị hắn mê hoặc, cũng bằng lòng hành động cùng với hắn. Kế hoạch của người này, là tìm thời cơ, tập hợp người của hai đội bia chữ Ất và bia chữ Canh, cùng nhau làm loạn, giết chết Quỷ Vương!
Liếc nhìn đầu lĩnh bia chữ Canh dưới đài, gã lại nói tiếp:
- Chỉ cần người của hai đội này ra tay, những đội khác cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, thậm chí cũng sẽ có người tham gia hành động với chúng.
Mắt Em Bé cười quái dị, nói:
- Người thân tín của hắn là ai? Ngươi cũng biết chứ?
- Tiểu nhân thường ngày quan sát kỹ lưỡng, xác định có ít nhất tám người nhất định sẽ cùng hắn làm loạn.
Đầu lĩnh bia chữ Ất lấy từ trong lòng một quyển sổ, tới gần Mặt Em Bé:
- Tiểu nhân đã ghi lại tên của bọn chúng, xin Quỷ Vương xem qua.
Tề Ninh thầm nghĩ, thì ra hôm nay tập hợp, là vì đầu lĩnh bia chữ Canh muốn làm phản. Trước đó, đầu lĩnh bia chữ Canh và và đầu lĩnh bia chữ Ất hẹn nhau, liên kết hai đội diệt trừ Quỷ Vương, sau đó khống chế đảo Hải Phượng, nhưng đầu lĩnh bia chữ Ất lại vạch trần tất cả kế hoạch của đầu lĩnh bia chữ Can. Hắn biết, hôm nay kết cục của đầu lĩnh bia chữ Canh sẽ vô cùng thê thảm.
Đầu lĩnh bia chữ Ất đi tới bên cạnh Mặt Em Bé, mở sổ ra, rồi đột nhiên, đầu lĩnh bia chữ Ất rút ra một thanh chủy thủ từ trong cuốn sổ, đột ngột đâm về phía Mặt Em Bé.
Rõ ràng là đầu lĩnh bia chữ Ất có chút võ công, ra tay rất nhanh, hơn nữa nhằm vào vị trí chí mạng của Quỷ Vương.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo