Trong đường hầm chật hẹp, hoàn toàn tối đen. Cũng may là khoảng cách không xa. Đi về phía trước một đoạn ngắn, bên kia động hiện ra ánh lửa. Tề Ninh tới được cửa động, khẽ hít vào một hơi, lúc này mới hết sức cẩn thận thò đầu nhìn vào. Sau cửa động là một gian thạch thất rất rộng rãi, trong góc phòng đối diện, có đặt một chiếc lồng sắt. Lồng sắt được chế tạo từ sắt luyện, trông rất kiên cố.

Lúc này Tề Ninh đã nhìn thấy Tề Ngọc đang chắp hai tay sau lưng, đứng ở phía ngoài lồng sắt, mà trong lồng sắt, có một người bị xích vào vách nham thạch, cả người bị xích sắt quấn lấy.

Người nọ cúi đầu, tóc tai rối bù, không nhìn rõ mặt, nhưng Tề Ninh đã biết, người nọ là Mộ Dã vương.

Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, Tề Ninh giật nẩy người.

Mộ Dã vương có võ công rất cao, các nhà sư của Đại Quang Minh Tự cũng không thể giữ y lại, thế mà không ngờ hôm nay y lại bị nhốt trong mật thất trên hòn đảo này.

Lúc này Tề Ninh đã hiểu, vì sao Tề Ngọc dám kiêu ngạo như vậy trước mặt Mộ Dã vương. Mộ Dã vương bị xiềng xích ràng rịt như vậy, cho dù y có là một con cọp, thì cũng chỉ là một con cọp bị nhốt, thảo nào Tề Ngọc cũng không sợ hãi.

Tề Ninh suy nghĩ rất nhanh, mãi cũng không nghĩ ra vì sao Mộ Dã vương lại bị giam trong mật thất này.

Tề Ngọc nói hồi lâu, Mộ Dã vương chỉ cúi đầu không đáp lại một lời, rõ ràng là Tề Ngọc không nhịn được, dời bước sang một bên. Tề Ninh nhìn thấy y cầm một cây thương, thì nhíu mày lại. Chỉ thấy Tề Ngọc cầm thương đi tới bên cạnh lồng sắt, cười nói:

- Hẳn là sư phụ cũng biết, ta cũng xuất thân từ Cẩm Y Tề gia. Cẩm Y Tề gia là quân công thế gia (danh gia vọng tộc lập được công lao từ đánh trận), bởi vậy từ nhỏ ta cũng học được thương thuật, không thể nói là lợi hại như thế nào, nhưng dù sao cũng đủ dùng. Sư phụ, hay là sư phụ giúp ta đánh giá xem thương thuật của ta thế nào?

Tề Ngọc nói xong, đột nhiên vung thương lên múa may.

Dù sao Tề Ngọc cũng là con nối dòng của Cẩm Y Tề gia, trong thời gian ở Hầu phủ, cùng thực sự được luyện đao múa thương, động tác võ thuật cũng khá đẹp mắt. Rồi đột nhiên cây trường thương trong tay Tề Ngọc chợt đâm thẳng tới, thật sự đâm vào trong lồng sắt. Tề Ninh kinh hãi, mũi trường thương đâm thẳng vào đùi của Mộ Dã vương. Dù sao Mộ Dã vương cũng do máu thịt tạo ra, bị trường thương đâm trúng đùi, đột nhiên y ngẩng đầu lên, gầm lên một tiếng giận dữ, giống như tiếng gầm thét thê lương của một con mãnh thú tuyệt vọng.

Tề Ninh không ngờ Tề Ngọc lại tàn nhẫn như vậy, vừa mới gọi Mộ Dã vương là sư phụ, nhưng lại hạ độc thủ với y.

Trong lúc nhất thời, hắn cũng không đoán được rốt cuộc giữa hai người xảy ra chuyện gì, cũng không biết vì sao hai người lại xuất hiện trên hòn đảo này. Đúng lúc này, hắn lại nghe Tề Ngọc cười ha hả, vô cùng đắc ý nói:

- Ta cứ tưởng sư phụ không nói chứ? Thì ra còn có thể lên tiếng. Vậy thì, sư phụ đánh gía thế nào về thuật dùng thương của ta?

Nói vừa dứt tiếng, y liền rút mạnh trường thương khỏi đùi Mộ Dã vương.

Lập tức máu trên đùi Mộ Dã vương chảy ra như suối. Mộ Dã vương ngẩng đầu lên, giận dữ hét:

- Tề Ngọc, ngươi là đồ súc sinh, lão phu mù mắt mới dẫn ngươi theo bên người!

- Mù mắt?

Tề Ngọc cười ha hả:

- Ngươi nói như vậy cũng không sai, ngươi luyện công tẩu hỏa nhập ma, chẳng phải là đã mù mắt sao? Lúc đó, nếu ta không giúp ngươi, hiện giờ ngay cả cái mạng của ngươi cũng không còn rồi, ngươi còn không mau cảm tạ ta!

- Cẩm Y Tề gia!

Mộ Dã vương nguyền rủa:

- Lại có một đứa con như ngươi. Lão phu dù có chết, cũng sẽ biến thành u hồn, vĩnh viễn quấn lấy mỗi người Cẩm Y Tề gia các ngươi, không cho các ngươi được chết tử tế!

Tề Ngọc cầm trường thương, tư thế hết sức đắc ý, khinh thường nói:

- Ngươi muốn quấn lấy người của Cẩm Y Tề gia thì cứ việc, ta đã ân đoạn nghĩa tuyệt đối với Cẩm Y Tề gia, không liên quan gì tới bọn chúng. Nếu ngươi làm cho người của Cẩm Y Tề gia không chết tử tế được, ta càng cảm tạ ngươi, nhưng tuyệt đối ngươi đừng biến thành ác quỷ hại chết bọn chúng, ta muốn đích thân trừng trị bọn chúng!

Y đập mạnh trường thương vào vách đá, lập tức trường thương gãy làm hai đoạn.

Tề Ninh biết tiểu tử này đã oán hận mình tới tận xương tủy, trong lòng hắn cảm thấy hơi hối hận, thầm nghĩ lúc ở Quỷ Trúc lâm, mình vẫn hơi mềm yếu. Lúc đó nếu mình chém cho Tề Ngọc một đao, thì đã giải quyết xong tiểu tử này, bây giờ đỡ phải phiền phức.

Lúc này hắn cũng có cơ hội ra tay, nhưng lại lo lắng làm kinh động tới bọn Quỷ Vương, cho nên rốt cuộc phải kìm nén sự thôi thúc muốn xuất thủ.

- Ngươi không muốn nói cũng không sao, ta có đủ thời gian để dây dưa với ngươi.

Tề Ngọc thản nhiên nói:

- Ngươi ngồi trong Đại Quang Minh Tự nhiều năm như vậy, bây giờ có tiếp tục ngồi xổm ở chỗ này cũng không sao. Ta đủ kiên nhẫn để chơi đùa với ngươi mà.

Đột nhiên Mộ Dã vương phát ra tiếng cười quái dị, tiếng cười rất lạnh lẽo. Tề Ngọc nghe tiếng cười đáng sợ của y, cũng hơi sợ, liền lui về phía sau hai bước, hỏi:

- Ngươi…ngươi cười cái gì?

Tề Ninh thấy phản ứng của Tề Ngọc, biết trong thâm tâm Tề Ngọc vô cùng sợ hãi Mộ Dã vương.

- Ngươi chết đến nơi rồi, còn có tâm tư ở chỗ này nói chuyện với ta!

Mộ Dã vương khàn khàn nói:

- Tề Ngọc, ngươi chỉ biết cái lợi trước mắt, lão phu đã dự liệu tới kết cục của ngươi! Ha ha ha!

Tề Ngọc nổi giận mắng:

- Đồ chó già, bây giờ còn cuồng vọng! Ngươi…!

Y chỉ tay vào Mộ Dã vương:

- Bây giờ nếu ta muốn lấy mạng ngươi, thì dễ như trở bàn tay, hiện giờ ngươi chỉ là một phế nhân!

- Hoài bích có tội (người mang ngọc có tội), lẽ nào ngươi không hiểu điều này?

Mộ Dã vương cười lạnh nói:

- Ngươi chỉ được ta truyền nội công, ngoài cái đó ra, người không có sở trường nào khác, điều đó cũng giống như ngươi có một thanh bảo đao, nhưng lại không biết chút gì về đao pháp! Ha ha ha, sơm muộn gì ngươi cũng bị người đoạt mất thanh bảo đao đó. Đến lúc đó, ngươi sẽ chết không có chỗ chôn!

Lúc này Tề Ninh đã hiểu phần nào, hắn vẫn lấy làm lạ vì sao võ công Tề Ngọc đột nhiên tăng tiến mạnh mẽ, bây giờ đã rõ, là do Mộ Dã vương truyền nội công cho.

Mộ Dã vương có công lực thâm hậu, y chính la cao thủ hàng đầu của võ lâm hiện nay, nếu có được một phần nội lực của Mộ Dã vương, nội công của Tề Ngọc hẳn là không kém Tề Ninh.

- Ta...ta đương nhiên sẽ luyện công.

Giọng của Tề Ngọc tuy hung ác độc địa, nhưng rõ ràng không đủ mạnh mẽ:

- Mộ Dã vương, thần công Đại Huyết Thủ Ấn của ngươi rất cao siêu, thế nhưng không người nối nghiệp, thật sự quá đáng tiếc. Ngươi…ngươi truyền thụ Đại Huyết Thủ ấn cho ta, ta không những sẽ để ngươi được sống lâu, mà nhất định còn bắt bọn Bắc Cung Liên Thành đưa tới trước mặt ngươi.

- Chỉ bằng vào ngươi?

Mộ Dã vương giễu cợt nói:

- Tuy Bắc Cung Liên Thành chẳng phải thứ tốt lành gì, nhưng so với hắn, ngươi chẳng là cái thá gì cả. Võ công của hắn đã tới mức siêu phàm, đừng nói là đời này, cho dù là kiếp sau, ngươi cũng không phải là đối thủ của hắn. Ha ha, Đại Huyết Thủ Ấn của ta cho dù có thất truyền, cũng không thể truyền thụ lại cho một người như ngươi!

Tề Ngọc tức giận:

- Bây giờ ta lập tức lấy cái mạng chó của ngươi!

Y đưa tay lên thành chưởng, Mộ Dã vương không hề sợ hãi, lạnh lùng nói:

- Ngươi ra tay đi!

Tề Ngọc từ từ buông tay, cười lạnh nói:

- Lão già kia, ta biết tâm tư của ngươi, đơn giản là ngươi muốn làm ta tức giận giết chết ngươi mà thôi, nhưng ta sẽ không để ngươi được toại nguyện.

- Muốn chết?

Mộ Dã vương cười lạnh nói:

- Nếu lão phu muốn chết, chẳng lẽ không thể tự sát?

- Đương nhiên là ngươi có thể làm được, đáng tiếc là ngươi không có dũng khí.

Tề Ngọc lạnh lùng nói:

- Cũng không phải ngươi không dám chết, mà là ngươi còn có tâm nguyện chưa làm xong, cho nên không cam lòng tự sát. Nếu ngươi thật sự muốn chết, lúc bị nhốt trong Đại Quang Minh Tự, ngươi đã tự sát rồi, cần gì đợi tới hôm nay? Ngươi vẫn nhẫn nại, đơn giản là vì muốn có một ngày tự tay giết chết Bắc Cung Liên Thành.

Hừ lạnh một tiếng, Tề Ngọc lại nói:

- Đừng nghĩ rằng ta không biết tâm tư hiện giờ của ngươi. Công lực của ngươi đã bị phế, không thể xoay chuyển tình thế, trong lòng muốn chết, nhưng Bắc Cung Liên Thành chưa chết dưới tay ngươi, ngươi không cam lòng, bởi vậy trong lòng do dự, nếu làm cho ta tức giận giết chết ngươi, thì coi như kết thúc mọi chuyện, ha ha!

Tề Ninh không biết Mộ Dã vương này và Bắc Cung Liên Thành rốt cuộc có cừu hận gì, mà lại kết oán tới tận đây.

Mộ Dã vương chỉ phát ra tiếng cười quái dị, nhưng không nói lời nào.

- Muốn chết, nhiều khi cũng không dễ như vậy.

Tề Ngọc lãnh đạm nói:

- Ta muốn ngươi tiếp tục chịu khổ sở như vậy, ngươi không cần sốt ruột, thủ đoạn của ta có rất nhiều, có thể khiến ngươi muốn chết không được, muốn sống không xong. Ngày mai ta sẽ cho ngươi thấy thủ đoạn của ta.

Tề Ninh biết Tề Ngọc sắp rời khỏi gian thạch thất, mà muốn rời khỏi gian thạch thất kia, chỉ có thể đi qua đường hầm chật hẹp này, lúc này nếu Tề Ngọc đi ra, sẽ đụng mặt mình. Hắn lập tức nín thở, cấp tốc lui về phía sau. Động tác của hắn khá nhanh, tiếng động cũng không lớn, quay đầu lại nhìn thoáng qua, thấy mình sắp rời khỏi cửa động, lại nghe bên kia bên kia có tiếng người nói:

- Vị Ngọc công tử kia hẳn là ở chỗ này.

Tề Ninh thầm rùng mình, biết phía sau lưng mình có người tới. Hắn thầm kêu khổ, Tề Ngọc từ đầu bên kia sang, mà phía sau lại có người đi tới, trước sau đều có người, cho dù mình có ra khỏi cửa dộng, cũng đều bị phát hiện.

Hắn thầm mắng mình sơ sẩy, thầm nghĩ chuyện đã tới nước này, chỉ có thể xuất thủ, việc bại lộ tung tích là không thể tránh khỏi. Đúng vào lúc này, chợt nghe phía sau có tiếng người nói:

- Là ai? Mẹ kiếp!

Tề Ninh ngẩn ra, không hiểu ra sao, lại nghe tiếng người kia nói:

- Bên kia có người, là ai chạy trong đó? Mau tới xem sao!

Hắn lại nghe tiếng bước chân xa dần, đúng là đã rời đi.

Tề Ninh thầm kêu trời cũng giúp ta, rồi cấp tốc rời khỏi cửa động. Lúc này hắn cũng không quan tâm Tề Ngọc có đi ra hay không, nhanh chóng quay trở lại, đi thẳng tới chỗ rẽ lúc nãy, nhưng không rẽ vào chỗ cầu thang đá, mà ẩn vào phía đối diện.

Vừa đi vào, áp sát người vào vách đá, hắn liền nghe bên phía cầu thang đá có tiếng người nói:

- Thực sự là kỳ lạ, chẳng lẽ là mình hoa mắt, rõ ràng nhìn thấy có bóng người mà!

- Nhất định là hoa mắt rồi, chẳng lẽ ở đây có quỷ?

Một giọng nói khác cất lên:

- Hay là ngươi thần hồn nát thần tình?

Người lúc trước đáp:

- Nhưng vừa rồi rõ ràng có người ném đá vào người ta, ngươi xem này, có phải giả không?

- Có lẽ là đá từ phía trên rơi xuống.

Một người khác nói:

- Đừng dừng lại, Quỷ Vương bảo chúng ta tìm Ngọc công tử tới, không được chậm trễ.

Lúc này Tề Ninh đã hiểu, vừa rồi khi hai người kia đi tới cửa động kia, đã có người từ phía sau ném đá tới, hai người đó phát hiện đuổi theo, chính vì vậy mà mình mới có cơ hội thoát thân.

Rõ ràng là ở đây có người âm thầm giải vây cho mình.

 

0.15746 sec| 2440.641 kb