Một lúc sau, Tề Ninh mới rời khỏi đôi môi mềm mại của Điền phu nhân. Lúc này khuôn mặt Điền phu nhân hơi ửng đỏ, mắt khép hờ, khuôn mặt xinh đẹp trông hết sức quyến rũ.

- Chỗ này không thích hợp ở lâu.

Tề Ninh khẽ nói:

- Nếu nàng có thể đi lại, ta đưa nàng rời khỏi chỗ này.

Mục đích của hắn khi lên đảo là muốn cứu Điền phu nhân, lúc này đã tìm được nàng, hắn muốn đưa nàng tới chỗ đã hẹn với Tần Nguyệt Ca, sau đó cùng Tần Nguyệt Ca bàn kế hoạch hành động kế tiếp.

Với thân thủ của hắn, muốn điều tra tình hình trên đảo cũng không có vấn đề gì lớn, nhưng vì dẫn theo Điền phu nhân, đương nhiên trở nên rất bất tiện.

Nếu thật sự không tiện, hắn định trước hết cùng Tần Nguyệt Ca đưa Điền phu nhân trở về thành Cổ Lận, sau đó sẽ cẩn thận vạch ra kế hoạch hành động tiếp theo. Phát hiện của của hắn trên hòn đảo này thực sự quá kinh người, nhất định phải diệt trừ âm mưu này. Lúc này, chỉ dựa vào hắn và Tần Nguyệt Ca, thì hoàn toàn không thể tạo ra bất cứ uy hiếp nào đối với đám người kia. Chỉ cần hành động cẩn thận, không để người trên đảo phát hiện, bọn chúng tưởng đảo Hải Phượng vẫn an toàn, thì hành động kế tiếp của hắn vẫn có thể giữ được tính bí mật.

Chợt hắn nghĩ tới, bóng đen kia cố ý dụ hắn rơi vào bẫy rập, mục đích của người đó có phải là giúp mình tìm được Điền phu nhân?

Nếu đúng như vậy, thì có lẽ đối phương không hề có ác ý với hắn.

- Ta…ta nghe lời ngài.

Điền phu nhân gắng gượng đứng lên, nhưng vừa nhấc mông lên, đã kêu lên “Ôi” một tiếng, rồi ngồi phịch xuống. Tề Ninh vội ôm lấy nàng, hỏi:

- Sao vậy?

- Chân…chân ta vẫn còn tê.

Phu nhân cười khổ:

- Ta ở trong này đã lâu, máu huyết không thông, e rằng…e rằng phải một lúc nữa mới có thể đi được.

Tề Ninh gật đầu, hỏi:

- Nàng có thể thấy được là ai đưa nàng tới đây không?

Phu nhân đáp:

- Hôm đó có người đưa thư cho ta, ta…ta tưởng ngài sai người đưa tới, liền đi theo hắn. Ra khỏi thành, ta phát hiện đi sai đường, người nọ…người nọ liền trói ta lại, còn bịt mắt ta. Ta nhớ dọc đường hắn còn thay ngựa, sau đó tới bờ biển, ta nghe tiếng sóng biển, cũng không biết là địa phương nào.”

Nàng dừng một chút, nhớ lại:

- Hình dạng của người đánh xe cũng bình thường, ta chỉ tùy ý nhìn thoáng qua, bây giờ cũng không nhớ rõ hình dạng của hắn.

Nang bất an hỏi:

- Hầu gia, có phải…có phải việc đó rất quan trọng?

- Không cao.

Tề Ninh mỉm cười:

- Chỉ là xem có manh mối hay không thôi.

- Tuy nhiên…khi tới bờ biển, ở đó đã có người chờ sẵn.

Điền phu nhân nhớ lại:

- Người đánh xe để ta ở đó, ta nghe có tiếng hai người nói chuyện với nhau.

- Hai người?

Tề Ninh nhíu mày:

- Nàng nói là lúc đó có hai người đang đợi?

- Rốt cuộc là bao nhiêu người, lúc đó ta bị bịt mắt, cho nên không biết.

Phu nhân nói:

- Nhưng có hai người nói chuyện. Ta nghe một người hỏi, nếu như…nếu như ta bị bắt cóc, Hầu gia…Hầu gia có thật sự tới không?

Tề Ninh gật đầu nói:

- Tên còn lại nói như thế nào?

Điền phu nhân cúi đầu, hơi ngượng ngùng, Tề Ninh dịu dàng nói:

- Nàng cứ nói, đừng ngại. Việc này quan trọng, nếu nàng nhớ được điều gì, cứ nói cho ta biết.

Lúc này Điền Tuyết Dung mới ngẩng lên, nghiêm trang nói:

- Người kia nói, lần này ta tới Đông Hải, là do Hầu gia dẫn tới, nghe đồn là vì ta mà Hầu gia đánh Lư Tử Hằng trước mặt mọi người, Hầu gia rất quan tâm ta!

Nới tới đây, mặt nàng đỏ bừng, không dám nhìn thẳng vào mắt Tề Ninh, giọng nhỏ xíu:

- Hắn nói, nếu Hầu gia biết tin tức của ta, nhất định…nhất định sẽ tới cứu ta!

Tề Ninh cười:

- Vậy lúc đó nàng nghĩ như thế nào?

- Ta…ta không biết!

Điền phu nhân nói:

- Ta cũng muốn ngài tới, nhưng…

Tề Ninh dịu dàng nói:

- Nàng nghĩ ta vẫn quý tính mạng mình hơn tất cả, sẽ không dám tới đúng không?

- Không có!

Phu nhân nói:

- Ta tưởng…tưởng ngài sẽ dẫn nhiều người tới, không ngờ…không ngờ ngài lại chỉ dẫn theo một người.

Tề Ninh cười ha hả, rồi hỏi:

- Sau đó thế nào?

- Người đặt câu hỏi liền nói, tất cả theo kế hoạch mà hành động.

Điền phu nhân chớp chớp mắt vẻ lo lắng, rồi lại nói:

- Ta nhớ hắn dẫn ta tới một chiếc thuyền, sau đó từ biệt tên còn lại…

- Từ biệt?

- Đúng vậy, chỉ có người kia theo ta lên thuyền.

Điền phu nhân nói:

- Ta hỏi người kia, vì sao lại bắt ta, nhưng hắn hoàn toàn không đếm xỉa tới ta. Ta cũng không biết hắn muốn đưa ta đi đâu. Cũng không biết qua bao lâu, người nọ dẫn ta xuống thuyền, sau đó…sau đó đưa ta tới đây. Hắn nói với ta, ở đây khắp nơi đều là bẫy rập, không có hắn dẫn đường, nếu ta đi lại lung tung, một khi rơi vào bẫy rập, thì sẽ tan xương nát thịt.

Tề Ninh nói:

- Bởi vậy ngươi ở chỗ này, không đi lại? (Bị trói chân mờ, làm sao đi?)

Điền phu nhân khẽ “dạ”, Tề Ninh nói:

- Nàng làm đúng lắm, chỗ này là an toàn nhất. Đúng là khắp nơi trên đảo đều có bẫy rập.

- Thỉnh thoảng người nọ lại mang nước uống tới cho ta.

Điền phu nhân nói:

- Hắn còn mang thức ăn cho ta, nhưng ta hỏi hắn điều gì, hắn cũng không thèm đếm xỉa.

Tề Ninh gật đầu, hỏi:

- Nàng có nhớ, từ bờ biển tới đây, mất bao lâu không?

Hắn rơi vào bẫy rập, mới có thể phát hiện hang đá ngầm này rồi tìm được Điền Tuyết Dung. Đường hầm ở phía trên chằng chịt, quẹo trái, rẽ phải, mất khá nhiều thời gian, hắn nghĩ người nọ nhất định là không xuống đây từ phiến đá lúc nãy, hẳn là hang ngầm này có lối vào khác.

- Không lâu lắm.

Điền Tuyết Dung đáp:

- Chỉ trong khoảng thời gian tàn nửa nén hương.

Tề Ninh nhíu mày, thầm nghĩ từ bờ biển tới đây chỉ mất thời gian tàn nửa nén hương, như vậy là có đường tắt dẫn tới đây.

Đúng lúc này, chợt nghe có tiếng ho khan rất nhỏ, Tề Ninh lập tức xoay người lại, lấy hàn nhận ra cầm trên tay, che cho Điền phu nhân ở phía sau, thanh hỏa chiết tử vẫn chưa tắt, phát ra ánh sáng lập lòe.

Một bóng người đi tới, Tề Ninh toàn thân căng thẳng, vận sức chờ đợi. Rất nhanh sau đó, bóng người từ trong khe đi ra, nhìn thấy người đó, Tề Ninh kinh ngạc:

- Tần pháp tào!

Người đột nhiên xuất hiện, rõ ràng là Tần Nguyệt Ca.

Tần Nguyệt Ca nhìn thấy Tề Ninh, cũng kinh ngạc, thấp giọng chào:

- Hầu gia!

Lúc này Tề Ninh mới buông lỏng, đứng dậy nói:

- Sao ngươi tới được đây?

Tần Nguyệt Ca nói:

- Ty chức tìm kiếm xung quanh đảo, phát hiện một cửa động kỳ lạ, cho nên tiến vào thăm dò. Một lúc sau, nhìn thấy phía này có ánh lửa, cho nên đến xem thử, không ngờ là Hầu gia ở chỗ này.

Nhìn thấy Điền Tuyết Dung ở phía sau Tề Ninh, Tần Nguyệt Ca hỏi:

- Hầu gia, ngài tìm được Điền đông gia rồi sao?

Tề Ninh gật đầu, Tần Nguyệt Ca thở phào nhẹ nhõm, nói:

- Vậy thì tốt quá. Hầu gia, bây giờ chúng ta có rời khỏi đây không?

- Ta đang định đi tìm ngươi đây.

Tề Ninh nói:

- Trên đảo này có điều không bình thường, chúng ta rời khỏi chỗ này trước rồi nói sau. Tần pháp tào, ngươi nhớ lối ra chứ?

Tần Nguyệt Ca gật đầu, nói:

- Hầu gia yên tâm, ty chức nhớ rõ.

Tề Ninh nhìn về phía Điền phu nhân, lúc này nàng vẫn đang ngồi dưới đất, do dự một chút, rồi nhẹ giọng nói:

- Chỗ này không nên ở lâu, càng ở lâu càng thêm nguy hiểm, để ta cõng nàng đi.

Nếu không có mặt Tần Nguyệt Ca, phu nhân thấy chuyện đó cũng không hề gì, còn lúc này, nàng hơi thẹn thùng, nhưng biết chỗ này không nên ở lâu, nên khẽ “Dạ” một tiếng. Tề Ninh cũng không chần chờ, liền ngồi xuống, cõng phu nhân lên lưng. Khi bộ ngực sữa mềm mại, đầy ắp của nàng đặt trên lưng mình, Tề Ninh thấy lòng rung động, thầm nghĩ vốn liếng của thiếu phụ xinh đẹp này quả thật là lớn. Hắn đưa mắt ra hiệu với Tần Nguyệt Ca, Tần Nguyệt Ca cầm đao trên tay, đi trước dẫn đường.

Từ cái khe kia đi ra ngoài, ba người theo mạch nước ngầm tiến về phía trước. Đi được một đoạn, bỗng Tần Nguyệt Ca nói:

- Hầu gia, lúc nãy ty chức đi qua chỗ kia, phát hiện một cái miệng hang, có vẻ như là do con người mở ra, nhưng tình trạng bên trong như thế nào, ty chức cũng không rõ ràng lắm.

- Miệng hang đó ở chỗ nào?

- Ở không xa phía trước.

Tần Nguyệt Ca rảo bước, Tề Ninh cõng Điền phu nhân theo sau. Đi không được bao lâu, đột nhiên Tần Nguyệt Ca ngừng lại, Tề Ninh tới gần, quả nhiên nhìn thấy một miệng hang. Miệng hang không lớn, phải khom người xuống mới có thể đi vào, hơn nữa lòng hang chỉ đủ để một người ra vào. Từ mép miệng hang quan sát, có thể nhận thấy, hang động này được mở không lâu, chứ không phải hình thành tự nhiên, trong thạch động tối đen, cũng không biết là dẫn tới nơi nào.

Tề Ninh liếc nhìn Tần Nguyệt Ca, đột nhiên lui về phía sau hai bước, cười nói:

- Tần pháp tào, hang này quả thực kỳ lạ, không biết ngươi có thể tiến vào thăm dò xem rốt cuộc nó dẫn tới đâu không?

Tần Nguyệt Ca hơi ngẩn người, gượng cười, nói:

- Hầu gia đã phân phó, đương nhiên ty chức tuân theo.

- Việc này không nên chậm trễ. Ngươi vào xem, ta ở bên ngoài chờ ngươi.

Tề Ninh mỉm cười nói:

- Tần pháp tào rất quen thuộc đối với tình hình trên đảo, hẳn là không đến nỗi không nhận ra đường lối.

Tần Nguyệt Ca nhíu mày, nói:

- Hầu gia nói gì, ty chức…ty chức không hiểu lắm?

- Hả?

Tề Ninh cười ha hả, nói:

- Tần pháp tào có thể thuận lợi tới chỗ này, hơn nữa một lòng một dạ dẫn dắt ta tới hang động này, chẳng phải là rất quen thuộc đường lối trên đảo này sao? Chuyện cho tới bây giờ, cần gì phải giấu diếm nữa?

Lập tức hắn hơi cao giọng:

- Vị bằng hữu phía sau, một khi đã đi theo, cần gì phải giấu đầu lộ đuôi? Đi ra gặp mặt xem sao chứ!

Sau một hồi yên lặng, phía sau truyền tới một giọng nói:

- Thính lực của Cẩm Y hầu qủa thật kinh người, bội phục, bội phục!

Mặt Điền phu nhân hơi biến sắc, Tề Ninh cũng đã xoay người lại, chỉ thấy từ cách đó không xa, một bóng người chậm rãi đi tới, bộ quần áo kia đúng là của bóng đen lúc nãy dẫn dụ Tề Ninh rơi vào bẫy rập.

Tề Ninh che cho Điền phu nhân, nghiêng người mà đứng, bên trái là bóng đen kia, bên phải là Tần Nguyệt Ca.

- Phu nhân, nàng vừa mới nói, có người ép nàng tới bờ biển, trên bờ biển có hai người chờ đợi, người mà nàng nói, hẳn là hai người này rồi.

Khuôn mặt mang nét cười, nhưng ánh mắt của Tề Ninh hết sức sắc bén:

- May thay, lúc nãy nàng vừa nhắc nhở, nàng nhớ lại xem, giọng nói mà nàng nghe được ở bờ biển, có phải là Tần pháp tào?

Phu nhân khẽ cắn môi, nhìn về phía Tần Nguyệt Ca, nhẹ giọng nói:

- Hầu gia, ta đã nhớ ra, giọng nói của một người ở bờ biển, chính là giọng của vị Tần đại nhân này.

Tần Nguyệt Ca thở dài:

- Trí nhớ của phu nhân rất tốt, trong tình thế này, chúng ta vốn tưởng rằng phu nhân vẫn còn kinh hồn, không bình tĩnh lại được, hóa ra phu nhân vẫn nhớ rõ.

Hắn hướng về phía Tề Ninh chắp tay nói:

- Hầu gia, ty chức mạo phạm, xin thứ tội!

 

1.57557 sec| 2444.281 kb