Tề Ninh biết, nếu như không phải Tần Nguyệt Ca nhắc tới Hắc Hổ Sa trước, thì e rằng Thẩm Lương Thu sẽ vẫn giấu diếm chuyện này.

Hắn biết đề cập tới việc này, tất nhiên Thẩm Lương Thu không thoải mái, nên trầm ngâm một lát, rồi hỏi:

- Về sau, việc đó giải quyết như thế nào?

Thẩm Lương Thu nói:

- Từ khi được xây dựng đến nay, thủy quân Đông Hải chưa từng bị mất mặt như thế, hơn nữa đối phương chỉ là một đám hải tặc nho nhỏ trên biển Đông Hải, đương nhiên là đại đô đốc nổi trận lôi đình, liền phái hạm đội tìm kiếm tung tích của Hắc Hổ Sa. Trong hơn một tháng, sáu chiến thuyền được điều động, nhưng hoàn toàn không thu hoạch được gì.

- Xem ra Hắc Hổ Sa là một tên vô cùng giảo hoạt.

Tề Ninh than thở:

- Hắn làm xong chuyện đó, biết chắc chắn thủy quân Đông Hải sẽ trả thù, cho nên lập tức lẩn trốn, muốn tìm được hắn, thực sự không dễ dàng.

Hơi trầm ngâm một chút, hắn lại hỏi:

- Không tìm được Hắc Hổ Sa, đương nhiên là tâm trạng của đại đô đốc không dễ chịu gì?

- Thật ra…

Hơi trầm ngâm một chút, cuối cùng Thẩm Lương Thu nói:

- Hầu gia, thực sự không dám giấu diếm, Hầu tổng quản có nói, đại đô đốc…

Nói tới đây, Thẩm Lương Thu ngập ngừng bỏ dở câu nói, liếc nhìn Trần Đình và Tần Nguyệt Ca, rốt cuộc không nói gì nữa.

Trần Đình là một người rất giỏi đoán ý qua nét mặt, thấy thế liền chắp tay nói:

- Hầu gia, hạ quan có cần tránh đi một lát không?

Tề Ninh khoát khoát tay, vẻ mặt nghiêm nghị, nói:

- Nếu Trấn Quốc công đã bảo Trần thứ sử hiệp trợ việc này, vụ án này cũng không cần phải che giấu hai vị.

Ánh mắt sắc như dao, hắn nhìn thẳng vào mắt Trần Đình, chậm rãi nói:

- Tuy nhiên, trước khi báo cho các ngươi biết, bổn hầu nói trước một câu, các ngươi phải nhớ cho kỹ.

Trần Đình vội nói:

- Xin Hầu gia cho biết!

Tề Ninh điềm nhiên nói:

- Sau khi biết rõ chân tướng, bổn hầu muốn hai vị tuyệt đối giữ kín, trước khi bổn hầu cho phép, nếu lộ ra ngoài một chữ, đừng trách bổn hầu không khách khí!

Vẻ mặt nghiêm nghị, Trần Đình nói:

- Hạ quan tuyệt đối sẽ không tiết lộ ra ngoài nửa lời.

- Vậy thì tốt.

Tề Ninh liếc nhìn Thẩm Lương Thu, nói:

- Thẩm tướng quân, ngươi có thể nói cho Trần thứ sử nghe rồi.

Thẩm Lương Thu do dự một chút, cuối cùng nói:

- Trần đại nhân, đại đô đốc không may mất rồi!

Thân hình Trần Đình chấn động, từ phản ứng của ông ta, có thể thấy được, dường như trước đó ông ta thật sự không biết Đạm Đài Chích Lân đã chết.

Nếu như Trần Đình đã biết trước, mà lúc này lại có phản ứng rất thật như vậy, chỉ có thể nói kỹ năng diễn xuất của vị thứ sử này thực sự là rất cao.

Tần Nguyệt Ca cũng cau mày, vẻ mặt cũng trên ngưng trọng khác thường.

- Hầu gia, đại đô đốc…thật sự là bị ám sát sao?

Trần Đình kinh hãi, nhưng không đến mức hoảng loạn:

- Hầu gia tới Đông Hải là vì điều tra vụ án này?

Tề Ninh khẽ gật đầu, rồi quay sang Thẩm Lương Thu, nói:

- Thẩm tướng quân, vừa rồi ngươi ngập ngừng muốn nói lại thôi, là có gì muốn nói? Nếu Trấn Quốc công đã xin ý chỉ, ra lệnh cho Tần pháp tào cùng giải quyết vụ án, thì ngươi có thể nói rõ mọi chuyện liên quan tới đại đô đốc, có thể sẽ rất có ích cho việc điều tra chân tướng sự việc.

Thẩm Lương Thu hơi trầm ngâm một chút, rồi mới nói:

- Hầu tổng quản nói với ti tướng, trước khi đại đô đốc tự sát, tâm trạng của người rất không ổn định, dường như trong lòng đầy tâm sự, hơn nữa…thỉnh thoảng ngồi uống rượu một mình đến đêm khuya, cho dù phu nhân khuyên bảo cũng không được.

- Tự sát?

Trần Đình không kìm được, hỏi:

- Hầu gia, Thẩm tướng quân, chẳng lẽ không phải đại đô đốc… đại đô đốc bị đâm chết sao?

Thẩm Lương Thu lắc đầu nói:

- Đại đô đốc treo cổ tự sát ở thư phòng, lúc đó cửa sổ đóng chặt, thư phòng như một mật thất không thể tiến vào,

Tần Nguyệt Ca liền hỏi:

- Thẩm tướng quân, không biết ti chức có thể tới hiện trường xem một chút được không?

- Hầu gia và chư vị đại nhân của Hình bộ đều đã kiểm tra hiện trường một cách kỹ càng, hơn nữa cũng đã kiểm tra di thể của đại đô đốc.

Thẩm Lương Thu nói:

- Tình huống cụ thể, Tần pháp tào có thể hỏi Vi ti thẩm và Trịnh chủ sự, hiện giờ bọn họ đang ở bên ngoài.

Dừng một chút, y lại nói:

- Cũng không phải là ta ngăn cản Tần pháp tào kiểm tra hiện trường, mà là hôm nay đại đô đốc đã bị quấy rầy, nếu lại quầy rầy lần nữa, là bất kính đối với đại đô đốc.

- Thẩm tướng quân nói rất đúng.

Tần Nguyệt Ca nói:

- Vậy ti chức xin đi trước thăm dò tình huống các đại nhân của Lại bộ. Hầu gia, không biết… Tề Ninh giơ tay lên, Tần Nguyệt Ca cung kính thi lễ, rồi lui xuống.

- Hầu gia, đại đô đốc trấn thủ Đông Hải, địa vị cao, trách nhiệm nặng nề, làm sao lại…!

Vẻ mặt khó coi, Trần Đình nói nửa chừng rồi bỏ lửng.

Đương nhiên Tề Ninh hiểu ý của Trần Đình, nói:

- Thật ra thì Thẩm tướng quân và triều đình cũng đều không tin đại đô đốc tự sát, nhưng tình huống hiện trường và kết quả khám nghiệm tử thi cho thấy, đại đô đốc thực sự là tự sát mà chết, cũng không có điểm đáng ngờ quá lớn.

Triều đình phái bổn hầu đến đây điều tra tình huống, rốt cuộc bước đầu đã xác định là đại đô đốc tự sát, bây giờ bổn hầu phải làm rõ nguyên nhân vì sao đại đô đốc nghĩ quẩn như vậy.

Trần Đình khẽ gật đầu, nói:

- Hạ quan tới Đông Hải này nhậm chức cũng đã vài năm, nhưng cũng không tiếp xúc nhiều với đại đô đốc, tuy nhiên đại đô đốc anh hùng khí khái, rất khó tin được… Ài, rất khó tin được là đại đô đốc vì nghĩ quẩn mà lại làm chuyện như vậy.

Ông ta nhíu mày, hỏi:

- Hầu gia, chẳng lẽ…chẳng lẽ là vì chuyện Hắc Hổ Sa, đại đô đốc canh cánh trong lòng, bởi vậy… bởi vậy mới nghĩ quẩn?

- Trần đại nhân nghĩ đại đô đốc tự sát là vì Hắc Hổ Sa?  Tề Ninh chăm chú nhìn Trần Đình.
 

Trần Đình đáp:

- Hạ quan chỉ đánh bạo suy đoán mà thôi.

Tề Ninh quay sang Thẩm Lương Thu, hỏi:

- Thẩm tướng quân, ngươi là người thân tín nhất bên cạnh đại đô đốc, xem như là người hiểu đại đô đốc nhất, theo ý kiến của ngươi, việc đại đô đốc tự sát có thể có liên quan tới Hắc Hổ Sa hay không?

Thẩm Lương Thu hơi trầm ngâm một chút, rồi lắc đầu nói:

- Ti tướng cho rằng, tuy rằng việc Hắc Hổ Sa cắm ở bờ biển, quả thật đã khiến đại đô đốc hết sức tức giận, nhưng…đại đô đốc nhiều năm chiến trận ở sa trường, từng trải qua bao nhiêu gian khổ, tuyệt đối không thể bởi vì một chút thất bại nho nhỏ mà nghĩ quẩn.

Trần Đình do dự một chút, lại thở dài, nói:

- Hầu gia, Thẩm tướng quân, lượng thứ cho hạ quan nói thẳng, đại đô đốc chinh chiến sa trường từ lúc còn trẻ, lập được vô số công lao, có thể nói là nhìn khắp triều đình, võ tướng tài giỏi như đại đô đốc, chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay. Ai nấy đều cho rằng đại đô đốc vô cùng nở mày nở mặt, nhưng thật ra hạ quan lại hiểu rõ, đại đô đốc xuất thân từ Kim Đao Đạm Đài gia, áp lực phải mang trên người, thật sự lớn hơn rất nhiều người khác.

Thẩm Lương Thu nghe vậy, cười khổ nói:

- Nếu như đại đô đốc nghe được lời nói này của Trần đại nhân, nhất định coi đại nhân là tri kỷ.

- Kim Đao Đạm Đài gia là võ huân thế gia (nhà làm quan võ có công lao to lớn), rất xem trọng danh dự nhà võ. Hắc Hổ Sa cướp đi thủ cấp, để lại cờ Hắc Sa, chuyện này đối với đại đô đốc cũng không phải là chuyện nhỏ.

Trần Đình nói:

- Thẩm tướng quân vừa nói đại đô đốc thường xuyên uống rượu một mình tới khuya, biết đâu là do canh cánh chuyện này trong lòng.

Thẩm Lương Thu nói:

- Từ khi đại đô đốc nhậm chức đến nay, việc gì cũng đều cẩn thận từng li từng tí, e sợ phụ sự kỳ vọng của triều đình, càng lo sợ gây tổn hại uy danh của lão Hầu gia.

Y lắc đầu, thở ra:

- Đại đô đốc thống lĩnh mấy vạn thủy quân, đúng như Trần đại nhân, mọi người đều cho rằng đại đô đốc vô cùng uy phong, thế nhưng nào ai biết nỗi khổ của đại đô đốc.

Tề Ninh hoi:

- Thẩm tướng quân, sau chuyện đó, tâm trạng đại đô đốc có gì bất thường không?

Thẩm Lương Thu hơi đăm chiêu, ngẫm nghĩ một lúc, rồi nói:

- Xưa nay đại đô đốc làm việc trầm ổn có thừa, sau khi chuyện xảy ra, lập tức điều thuyền tìm kiếm tung tích của Hắc Hổ Sa, muốn tung một mẻ lưới bắt hết đám hải tặc đó. Mấy ngày đó, thật ra hương gió trên biển bất thường, nếu là trước kia, đại đô đốc sẽ tuyệt đối không tùy tiện hành động, nhưng chuyện này quả thực đã chọc giận đại đô đốc, bởi vậy…Thật ra trong lòng chúng ta đều biết rõ, Hắc Hổ Sa tuyệt đối không thể ngồi chờ chết, mà tất nhiên sẽ cao chạy xa bay, muốn tìm được bọn chúng, thực sự rất khó khăn.

- Nói như thế, lúc đại đô đốc xuất binh, là hành động theo cảm tính, cũng không phải là vạch kế hoạch kỹ càng?

Tề Ninh hỏi.

Thẩm Lương Thu lắc đầu nói:

- Hầu gia, cũng không thể nói là đại đô đốc hành động theo cảm tính. Sau khi chuyện xảy ra, không những đại đô đốc vô cùng phẫn nộ, mà các quan binh thủy quân cũng đều rất giận dữ, lúc đó xuất binh, cũng là muốn cho các tướng sĩ trút bớt một chút bực bội trong lòng. Nếu như chuyện lớn như vậy xảy ra, mà đại đô đốc lại không có bất cứ hành động nào, thì sẽ gây tổn hại cho sĩ khí trong quân.

- Thì ra là thế.

Tề Ninh khẽ gật đầu.

- Lần đó cũng không tìm được tung tích của Hắc Hổ Sa, tâm trạng của đại đô đốc cũng rất không tốt, nhưng hắn là người thống soái thủy quân, đương nhiên không thể biểu lộ tâm trạng ra ngoài để mọi người thấy, ngược lại đại đô đốc còn khuyên giải, an ủi mọi người, sớm muộn gì cũng sẽ bắt được Hắc Hổ Sa quy án.  Thẩm Lương Thu nói:
 

- Từ đó, đại đô đốc cũng không có biểu hiện gì khác thường, vẫn chủ trì quân vụ như trước, chỉ là thỉnh thoảng lại một mình uống rượu. Ti tướng ở bên đại đô đốc nhiều năm, biết hắn uất ức trong lòng, muốn khuyên giải hắn, nhưng mỗi lần nhắc tới, đại đô đốc liền ngăn lại, ti tướng cũng không tiện nhiều lời.

Lắc đầu một cái, Thẩm Lương Thu lại nói tiếp:

- Ti tướng cho rằng, qua một thời gian, tâm trạng của đại đô đốc sẽ dần dần chuyển biến tốt đẹp, nhưng lần trước từ miệng Hầu tổng quản, ti tướng mới biết, khi trở lại thành Cổ Lận, đại đô đốc càng uống rượu rất nhiều… Tề Ninh thở ra:

- Như vậy xem ra, việc đại đô đốc tự sát, có thể thực sự có liên quan tới Hắc Hổ Sa. Lão Hầu gia một đời anh danh, đại đô đốc nửa đời anh hùng, thế nhưng lại bị một tên hải tặc nho nhỏ như Hắc Hổ Sa làm nhục, chỉ sợ đại đô đốc càng nghĩ càng không cam lòng, càng nghĩ càng rơi vào ngõ cụt!

Trần Đình căm hận nói:

- Hầu gia, tên phỉ tặc như Hắc Hổ Sa, cần phải bắt về quy án, lăng trì xử tử, thì mới có thể khiến đại đô đốc được nhắm mắt dưới cửu tuyền.

Tề Ninh gật đầu hỏi:

- Thẩm tướng quân, phía thủy quân có còn tìm kiếm tung tích của Hắc Hổ Sa không?

Thẩm Lương Thu nói:

- Ti tướng luôn nghĩ cách tìm tung tích của Hắc Hổ Sa, hơn nữa còn treo giải thưởng, bất cứ ai có thể cung cấp manh mối giúp bắt được Hắc Hổ Sa, sẽ được ban thưởng trọng hậu.

Tề Ninh đứng dậy, nói:

- Vậy thì rất tốt. Nguyên nhân đại đô đốc tự sát, hiện giờ xem như có một chút manh mối, thế nhưng sự thật có đúng như vậy hay không, chúng ta cũng không thể lập tức đoán định.

Ngừng một chút, hắn lại nói:

- Thẩm tướng quân, ngươi nói với phu nhân một tiếng, nếu được, ngày mai bổn hầu muốn gặp phu nhân một lần, để thăm hỏi phu nhân.

Thẩm Lương Thu chắp tay nói:

- Ti tướng tuân mệnh.

- Bổn hầu đi một mạch tới đây, thực sự có phần hơi mệt.

Tề Ninh duỗi lưng:

- Trần đại nhân, có thể dẫn bổn hầu đến dịch quán nghỉ ngơi không?

- Hầu gia, hạ quan đã chuẩn bị tiệc tẩy trần, nếu Hầu gia không chê, đêm nay có thể đến phủ thứ sử nghỉ tạm. Bên đó cũng đã sắp xếp ổn thỏa, thoải mái hơn dịch quán một chút.

Trần Đình cung kính nói.

Quan viên triều đình tới địa phương, đương nhiên đều có dịch quán dành riêng, hơn nữa cũng có quy cách đãi ngộ tương xứng, Trần Đình mời Tề Ninh tới phủ thứ sĩ nghỉ tạm, có thể nói là đối xử trọng hậu.

Tề Ninh xua tay cười nói:

- Không cần như vậy, lần này có nhiều người đi cùng, bổn hầu cũng không tiện tiếp nhận tiếp đãi đặc biệt, chỉ cần nghỉ ở dịch quán là được. Hơn nữa, bổn hầu rất mệt, tiệc rượu cũng miễn đi.

Ngáp một cái, hắn lại nói:

- Bây giờ bổn hầu chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon, khôi phục tinh thần, rồi sẽ báo cáo tình huống bên này với triều đình.

 

3.67761 sec| 2448.234 kb