Sau giờ Tý, cả thành Cổ Lận của Đông Hải liền rơi vào trạng thái tĩnh mịch. Tuy là phủ thành của Đông Hải, nhưng dù sao thành Cổ Lận cũng chỉ là một tòa thành nhỏ ven biển, không thể sánh kịp độ phồn hoa náo nhiệt của kinh thành.

Trên đường phố vắng vẻ, một con chó hoang đi lang thang dọc theo phố, tới phía dưới chân tường, nhìn thấy một cái chén bể, nó định tới gần, nhưng vừa bước tới, thì bóng người nằm bên cạnh đột nhiên ngồi dậy, con chó hoang hoảng sợ, sủa một tiếng rồi quay đầu bỏ đi.

Người kia đầu tóc rối bù, đặt một cây côn gỗ bên chân. Gã nhìn con chó hoang, chửi đổng một câu, rồi lại nằm xuống chân tường, đắp chiếc áo rách lên người, Đông Hải ở ven biển, tuy ban ngày rất ấm áp, nhưng đến đêm khuya thì hơi lạnh.

Đang mơ mơ màng màng, gã chợt nghe vang lên một tiếng “leng keng”, âm thanh này rất quen thuộc đối với gã: đó là tiếng tiền ném vào chén bể. Đối với gã, âm thanh này rất trong trẻo êm tai.

Lập tức, gã liền tỉnh táo, xoay người ngồi dậy, quay đầu nhìn qua, liền thấy một bóng người đang đứng bên cạnh mình.

Gã ăn mày cảm thấy hơi kỳ lạ, đêm hôm khuya khoắc, đừng nói con phố hơi hẻo lánh này, mà ngay cả đường phố rộng rãi nhất Đông Hải, cũng không có mấy người, sao vào giờ này vẫn còn người bố thí tiền bạc? Gã khẽ ngẩng đầu lên, nhờ ánh trăng, nhìn thấy một khuôn mặt gầy guộc khô vàng của một người đàn ông khoảng chừng ngoài ba mươi tuổi.

- Đa tạ ngài ban thưởng!

Gã ăn mày liếc nhìn vào chén, thấy một miếng bạc vụn, lập tức tạ ơn.

Người kia ngồi xổm xuống, giơ tay ra, trong tay là một miếng bạc vụn lớn hơn nữa. Gã ăn mày ngẩn ra, người kia nhẹ giọng hỏi:

- Có muốn không?

Tên ăn mày cười nói:

- Ngài ban thưởng, đương nhiên là vô cùng mang ơn rồi.

- Tốt!

Người nọ hơi gật đầu:

- Cái Bang có hai mươi tám phân đà, trong phân đà Thất Túc phía nam, là ai hoạt động ở Đông Hải này?

Gã ăn mày hơi biến sắc, nhưng lập tức lại làm ra vẻ mờ mịt, lắc đầu nói:

- Ngài nói cái gì? Ta…ta nghe không rõ.

Người nọ cũng không nhiều lời, liền đưa tay kia ra, trong tay có thêm một vật hình chim tước, được làm rất tinh xảo, màu đen tuyền, dường như được chế tạo từ gỗ.

Tên ăn mày nhìn thoáng qua, liền giật mình, nhìn quanh một lượt, rồi lồm cồm ngồi dậy, không nói lời nào, liền bước đi.

Người vừa nói chuyện với tên ăn mày, đương nhiên là Cẩm Y hầu Tề Ninh, người vừa tới thành Cổ Lận.

Tề Ninh có mấy mặt nạ do Chung gia tặng cho, khi ra ngoài, hắn mang theo bên người. Lúc này, hắn đeo mặt nạ, che giấu khuôn mặt thật của mình.

Vật mà hắn đưa ra, chính là Chu Tước lệnh mà Chu Tước trưởng lão từng tặng cho hắn. Có Chu Tước lệnh trong tay, xem như ngang hàng với bản thân Chu Tước trưởng lão. Cái Bang có hai mươi tám phân đà, bảy phân đà phía nam đều ở dưới sự thống lĩnh của Chu Tước trưởng lão, các đệ tử ở phía nam của Cái Bang nhìn thấy Chu Tước lệnh, cũng biết sự việc không đơn giản.

Tên ăn mày kia không nói tiếng nào, đi dọc theo bờ tường, quẹo trái rẽ phải vài lần, cuối cùng rẽ vào một con hẻm nhỏ. Tề Ninh theo sau gã, từ đầu đến cuối tên ăn mày cũng không quay đầu lại.

Sau thời gian tàn nửa nén hương, khi đi vào một ngõ nhỏ chật hẹp, trong ngõ tối om om, tên ăn mày kia dừng bước, quay đầu lại liếc nhìn Tề Ninh, đưa tay ra hiệu bảo Tề Ninh chờ chốc lát. Tề Ninh gật đầu, tên ăn mày liền đi thẳng vào ngõ nhỏ.

Đợi trong chốc lát, Tề Ninh liền nhìn thấy mấy bóng người từ trong ngõ vội vàng chạy ra, khi còn cách Tề Ninh vài bước chân, họ đều dừng lại, ánh mắt sắc bén, người đi đầu tuổi chừng ngoài bốn mươi, vóc dáng cao gầy. Bọn họ nhìn chằm chằm vào Tề Ninh, Tề Ninh lại giơ Chu Tước lệnh ra, mấy người kia liếc nhìn nhau, người đi đầu giơ tay lên, thấp giọng nói:

- Mời!

Tề Ninh cất Chu Tước lệnh, cũng không khách khí, bước vào ngõ nhỏ, mấy người kia đều cung kính đứng qua một bên. Tề Ninh theo hẻm nhỏ đi về phía trước, mấy người kia nhanh chóng đuổi kịp.

Tiếp tục đi sâu vào ngõ, thấy một tên ăn mày đứng trước cửa viện, tay cầm đuốc. Tề Ninh biết nơi đó hẳn là phân đà của Cái Bang, liền đi thẳng vào trong viện, mấy người phía sau cũng vào theo, sau đó liền có người đóng cửa lại.

Người đàn ông cao gầy đã bước nhanh tới, chắp tay nói:

- Đà chủ Kinh Thọ của phân đà Trương Nguyệt Lộc ra mắt các hạ!

Tề Ninh mỉm cười gật đầu nói:

- Kinh đà chủ, lần này có việc xin giúp đỡ, mạo muội đến nhà, xin bỏ quá cho.

Kinh Thọ giơ tay lên, nói:

- Mời vào!

Y dẫn Tề Ninh vào trong nhà, những người khác đều chờ ở ngoài cửa. Hai người vừa vào trong, bên ngoài lập tức có người đóng cửa lại.

Sau khi mời Tề Ninh ngồi xuống, Kinh Thọ cũng không hỏi lai lịch của hắn, liền đi thẳng vào vấn đề:

- Các hạ có gì phân phó, cứ nói ra, chỉ cần là việc chúng ta có thể làm được, thì nhất định sẽ cố gắng hết sức mà làm.

Tề Ninh thầm nghĩ, tác dụng của Chu Tước lệnh quả nhiên rất lớn.

Hắn mỉm cười nói:

- Thật ra cũng không phải chuyện đại sự gì, xưa nay Cái Bang tin tức nhạy bén, cho nên tại hạ muốn thỉnh giáo mấy vấn đề.

Thấy Kinh Thọ vẫn còn đứng, hắn liền nói:

- Kinh đà chủ ngồi xuống hãy nói!

Kinh Thọ ngồi xuống bên cạnh Tề Ninh, Tề Ninh hỏi:

- Kinh đà chủ có biết rõ về hải tặc Đông Hải không?

Kinh Thọ ngẩn người, nhưn lập tức gật đầu:

- Có biết một chút.

- Như vậy Kinh đà chủ cũng biết hiện nay trên biển Đông Hải, có đám hải tặc nào hoành hành không kiêng dè?

Tề Ninh nhìn Kinh Thọ hỏi.

Kinh Thọ suy nghĩ một chút, rồi nói:

- Nhiều năm trước quả thực là có hải tặc hoành hành ở Đông Hải, nhưng nay đã khác xưa. Trước kia hải tặc trên bên biển Đông Hải có ít nhất mười mấy đội. có một số nhóm hải tặc thậm chí hoàn toàn bất chấp sự tồn tại của thủy quân Đông Hải, thường xuyên tập kích vào vùng duyên hải. Tuy nhiên nhiều năm gần đây, thủy quân Đông Hải liên tục đem binh tiêu diệt, rất nhiều đám hải tặc đã tan tác từ lâu rồi.

- Hẳn là Kinh đà chủ biết tên Hắc Hổ Sa?

Tề Ninh hỏi.

Kinh Thọ gật đầu nói:

- Tên này là kẻ cầm đầu đám phỉ tặc lớn nhất còn sót lại ở Đông Hải. Theo ta được biết, những năm gần đây, tên này gây không ít phiền phức cho thủy quân Đông Hải.

Cười nhẹ, y lại nói:

- Từ khi Đạm Đài gia xây dựng thủy quân Đông Hải đến nay, tuy rằng hải tặc thường xuyên tàn sát bừa bãi vùng duyên hải, thế nhưng, không có đám hải tặc nào dám thật sự đối địch với thủy quân Đông Hải, chỉ có Hắc Hổ Sa là dám kiếm chuyện với thủy quân Đông Hải ở khắp nơi, lá gan của tên này thật không nhỏ.

- Kiếm chuyện với thủy quân Đông Hải?

Tề Ninh ngạc nhiên nói:

- Xin chỉ giáo cho.

Kinh Thọ suy nghĩ một chút, rồi mới nói:

- Danh hiệu của Hắc Hổ Sa, thật ra cũng chỉ được mọi người biết tới hai năm gần đây.

Dừng một chút, y thấp giọng nói:

- Hẳn là các hạ biết mánh khóe “dung dưỡng cho giặc cướp để tự đề cao mình” chứ?

- Dung dưỡng giặc cướp để tự đề cao mình?

Tề Ninh hiểu rõ vài phần:

- Chẳng lẽ đám Hắc Hổ Sa này là do thủy quân Đông Hải dung túng mà nên?

Kinh Thọ lắc đầu nói:

- Mặc dù đám hải tặc hung hãn hầu như đều bị tiêu diệt, nhưng một số nhóm hải tặc nhỏ yếu cùng tàn quân của một số nhóm hải tặc đã bị tiêu diệt, vẫn sống qua ngày ở Đông Hải. Trên thực tế, những kẻ này hoàn toàn không có bất cứ uy hiếp nào đối với vùng ven biển Đông Hải, nhưng thỉnh thoảng, thủy quân cố ý dung túng để cho một số hải tặc quấy nhiều vùng ven biển một phen, ha ha, thật ra đây là một cuộc đổi chác.

- Đổi chác?

- Mỗi lần hải tặc quấy nhiễu vùng ven biển một phen, cướp bóc một số vật tư, sau đó thủy quân Đông Hải “bắt gặp” đám hải tặc, hải tặc bỏ chạy, để lại một số ít người, thủy quân cũng không đuổi tận giết tuyệt, hai bên ngầm hiểu lòng nhau, hải tặc có được vật tư, thủy quân đem thủ cấp hải tặc báo công, đôi bên đều được như ý.

Kinh Thọ cười nhẹ:

- Trước đây hai bên vẫn làm như vậy, cũng hình thành quy củ rồi.

Tề Ninh thầm thở dài, nhưng cũng có thể hiểu được.

Nếu như không có chuột, thì mèo cũng mất đi giá trị vốn có của nó, nếu thủy quân Đông Hải hoàn toàn tiêu diệt đám hải tặc, không sót tên nào, thì mặc dù triều đình không đến mức giải tán thủy quân, nhưng nhất định sẽ cắt giảm vật tự hoặc các phương diện khác, làm suy yếu thực lực của thủy quân.

Thủy quân chính là thực lực trực tiếp nhất của Kim Đao Đạm Đài gia, đương nhiên Đạm Đài gia sẽ không để cho triều đình có cớ làm suy yếu thủy quân. Hải tặc luôn tàn sát bừa bãi vùng ven biển Đông Hải, như vậy thủy quân Đông Hải sẽ nhận được vật tư và phần thưởng từ triều đình, đương nhiên sẽ không có chuyện cắt đứt, hay cắt giảm gì cả.

- Nếu vẫn cứ như vậy, hải tặc và thủy quân đều sống yên ổn, nhưng người không may, chính là bách tính sống ở vùng duyên hải.

Kinh Thọ nói:

- Thế nhưng cách đây mấy năm, tên Hắc Hổ Sa đó đột nhiên xuất hiện, phá vỡ cục diện cũ.

- Thực lực của Hắc Hổ Sa rất mạnh?

- Theo ta được biết, trước kia hải tặc có đôi chút thực lực ở Đông Hải là Miêu Bát Tử, tên Hắc Hổ Sa này chính là thủ hạ của Miêu Bát Tử.

Kinh Thọ chậm rãi nói:

- Tuy nhiên tính tình của Miêu Bát Tử vô cùng tàn bạo, hơn nữa ngạo mạn càn rỡ, mỗi lần cướp bóc, hắn đều cướp đi một đám con gái nhà lành, vì thế lần nào cũng phải bỏ lại vài mạng cho thủy quân. Tên này cướp bóc rất nhiều lần, thủ hạ thương vong rất nặng nề, bởi vậy ai cũng nói tên này chỉ vì tư lợi, hoàn toàn không đếm xỉa tới tính mạng của thuộc hạ.

Tề Ninh hơi gật đầu, Kinh Thọ tiếp tục nói:

- Về sau, nội bộ đám Miêu Bát Tử xảy ra tranh đấu, Miêu Bát Tử bị giết, Hắc Hổ Sa liền chiếm lấy ngôi vị, trở thành đầu lĩnh mới.

Theo ta biết, tên này rất được thuộc hạ ủng hộ, hơn nữa sau khi giành ngôi vị, liền lẳng lặng thu phục mấy nhóm hải tặc khác, thực lực nhanh chóng mở rộng. Chưa tới nửa năm, phần lớn các đám hải tặc trên biển Đông Hải, đều trở thành thuộc hạ của hắn!  - Có thể trong một thời gian ngắn thu phục đông đảo phỉ tặc hung tợn, tên Hắc Hổ Sa này rốt cuộc cũng có chút tài cán đó.
 

Tề Ninh ngồi dựa vào ghế, hơi đăm chiêu suy nghĩ.

- Phía thủy quân thấy Hắc Hổ Sa lớn mạnh lên, đương nhiên không thể dung dưỡng, liền xuất binh tiễu trừ, thế nhưng Hắc Hổ Sa vô cùng giảo hoạt, thủy quân mấy lần xuất binh, đều công cốc mà về. Có người nói, ngay cả cái bóng của Hắc Hổ Sa cũng không trông thấy.

Trên khuôn mặt Kinh Thọ hơi lộ vẻ khen ngợi:

- Từ đó về sau, thủy quân và Hắc Hổ Sa hoàn toàn kết thành thù hận.

Tề Ninh nhíu mày nói:

- Nói như vậy, hai năm nay Hắc Hổ Sa vẫn là mối họa của thủy quân Đông Hải?

- Là họa lớn!

Kinh Thọ nói:

- Vào năm ngoái, một kho lương của thủy quân Đông Hải bị phóng hỏa, mặc dù kịp thời cứu chữa, nhưng lương thảo cũng bị đốt quá nửa.

- Là do Hắc Hổ Sa gây ra?

- Đúng vậy!

Kinh Thọ nói:

- Hắc Hổ Sa to gan lớn mậ, không những đốt kho lương của thủy quân, mà còn để lại Hắc Sa kỳ. Từ xưa tới nay, chưa từng thấy đám hải tặc nào kiêu ngạo như vậy, Hắc Hổ Sa là tên hải tặc đầu tiên dám đối địch với thủy quân Đông Hải.

Tề Ninh nhíu mày, Kinh Thọ tiếp tục nói:

- Mấy tháng trước, phía thủy quân bắt được mấy tên thám tử hải tặc, đã đem bọn chúng ra xử tử, thủ cấp treo ở ven biển, vốn là muốn uy hiếp Hắc Hổ Sa, nào ngờ chỉ trong một đêm, toàn bộ thủ cấp đều bị đoạt đi, lại còn mấy binh sĩ thủy quân bị giết. Ha ha, điều này đối với thủy quân Đông Hải, thực sự là vô cùng nhục nhã. Vị Đạm Đài đại đô đốc kia phái chiến thuyền đuổi bắt, nhưng không thu hoạch được gì, vị đại đô đốc này xuất thân con nhà tướng, tâm cao khí ngạo, bị sỉ nhục như vậy, e rằng tức đến ói máu!

 

0.12682 sec| 2489.125 kb