- Đoái công chuộc tội?
Long Thái cười nói:
- Lưu Quán, ngươi định đoái công chuộc tội như thế nào?
- Hồi bẩm hoàng thượng, lão nô đã tìm được mấy nhạc công.
Lưu Quán ngẩng lên, khuôn mặt lộ nét cười, nói:
- Tài nghệ của mấy nhạc công này rất cao, lão nô có thể lấy đầu ra đảm bảo, nếu để các nàng phối nhạc cho từ khúc của Hoàng hậu nương nương, chắc chắn sẽ hợp nhất từ khúc và nhạc làm một và không còn khiếm khuyết nữa.
- Ồ?
Long Thái hơi khom người tới trước:
- Ý ngươi muốn nói, nhạc công cung đình không bằng nhạc công mà ngươi tìm về?
- Hồi bẩm thánh thượng, tuy tài nghệ của nhạc công trong cung đình không kém, nhưng nhạc cung đình đều theo quy tắc có sẵn, khó mà vượt qua.
Lưu Quán giải thích:
- Nhiều năm nay, tài nghệ của những nhạc công này đã trở nên cứng nhắc, mà điệu múa của Hoàng hậu nương nương đến từ thiên giới, như ngựa thần lướt gió tung mây, nhạc cung đình thật sự không xứng đôi.
Tề Ninh tỏ vẻ thờ ơ, thầm nghĩ câu nói của Lưu Quán đúng là vỗ mông ngựa (nịnh hót), nhưng dường như Long Thái rất hài lòng với câu trả lời như vậy. - Lưu Quán, hiện giờ mấy nhạc công đã vào cung chưa?
Long Thái cười nói:
- Nếu đúng như lời ngươi nói, trẫm nhất định sẽ ban thưởng trọng hậu cho ngươi.
- Lão nô đã đưa các nàng vào cung, nhưng không có ý chỉ của hoàng thượng, lão nô không dám cho các nàng tùy tiện biểu diễn.
Lưu Quán cung kính nói:
- Lão nô cho rằng, điệu múa của Hoàng hậu nương nương mang phong cách của ngư dân Tề quốc, như vậy rất có thể trong phối nhạc cũng hấp thu âm nhạc Tề quốc, vậy thì phối nhạc càng có thể xứng đôi với điệu múa.
- Hoàng hậu nghĩ như thế nào? Long Thái nhìn về phía hoàng hậu.
Hiển nhiên là rất thích thú, hoàng hậu nói:
- Nô tì khá quen thuộc đối với phong cách âm nhạc Tề quốc, nếu hoàng thượng cho phép, nô tì có thể đích thân huấn luyện vài nhạc công.
- Như thế đương nhiên là rất tốt, chỉ có điều…như vậy thì…hoàng hậu quá vất vả.
Cũng không thèm để ý bên cạnh có người, Long Thái nắm tay hoàng hậu, dịu dàng nói:
- Hoàng hậu, nàng phải hứa với trẫm, không được làm việc quá sức.
- Có thể ra sức vì hoàng thượng, là phúc của nô tì.
Hoàng hậu cười ngọt ngào, nói:
- Nô tì nhất định không phụ kỳ vọng của hoàng thượng.
Long Thái gật đầu, quay sang nói với Lưu Quán:
- Lưu Quán, ngươi đi gọi mấy nhạc công đó tới đây, để hoàng hậu xem tình trạng như thế nào, có thể huấn luyện được hay không.
Lưu Quán vội vàng đáp ứng, lui xuống đi gọi người.
Lúc này Tề Ninh mới bước tới, nói:
- Hoàng thượng công việc bận rộn, thần xin cáo lui trước!
- Ngươi nghĩ trẫm rất bận rộn? Long Thái như cười như không:
- Cẩm Y hầu, trẫm cảm thấy lời này của ngươi, dường như có chỗ không đúng!
Tề Ninh cười nói:
- Thần chỉ sợ mình ở chỗ này quấy rầy hoàng thượng và hoàng hậu mà thôi, cũng không có ý khác.
- Phía Hình bộ, tự ngươi xem mà làm được rồi.
Long Thái thản nhiên nói:
- Hôm nay trẫm truyền ngươi tới, để ngươi cùng trẫm thưởng thức điệu múa do hoàng hậu soạn ra, trẫm vốn tưởng rằng ngươi sẽ cảm nhận được hoàng ân to lớn mênh mông, nhưng dường như ngươi không vui.
- Thần nào dám to gan như vậy?
Tề Ninh nói:
- Chỉ là thần không thông thạo vũ nhạc mà thôi.
- Ngươi không thông thạo vũ nhạc?
Vẻ mặt lạnh lùng, Long Thái nói:
- Trẫm nghe nói lúc Kinh Hoa Thư Hội, ngươi có bản lĩnh rất cao, bất luận là cầm, kỳ, thi, họa đều là dẫn đầu, sao hôm nay lại không thông vũ nhạc?
Hoàng đế đứng dậy, đi tới trước mặt Tề Ninh, nhìn chằm chằm vào mắt hắn;
- Từ lúc kế vị tới nay, trẫm luôn bận rộn việc nước, hôm nay vừa đại hôn, mới tạm nghỉ mấy ngày, ngươi đã không thông cảm cho sự vất vả của trẫm, giọng điệu còn tỏ ra bất kính với trẫm, có phải vì trẫm đối đãi với ngươi quá tốt rồi không?
Tề Ninh cũng nhìn vào mắt Long Thái, nhưng không nói gì.
- Cảm Y hầu, trẫm có thể coi người là bằng hữu, nhưng ngươi cũng đừng quên, ta và ngươi là quân thần!
Giọng Long Thái càng lạnh lùng nghiêm nghị:
- Ta muốn nói thẳng thắn không cần che giấu với ngươi, đừng vì trẫm đối xử tốt với ngươi, ngươi lại vì cảm thấy được sủng ái mà trở nên kiêu căng! Ngươi lập được công lao cho triều đình, trẫm không quên đâu, thứ nên cho ngươi, trẫm cũng đã cho ngươi, tuy nhiên ngươi nên nhớ, thứ mà trẫm cho ngươi, trẫm có thể thu hồi lại bất cứ lúc nào!
Tề Ninh cười nhợt nhạt, nói:
- Thần đương nhiên nhớ kỹ, ngay cả tính mạng của thần cũng thuộc về hoàng thượng, nếu một ngày nào đó hoàng thượng muốn lấy đi, hoàng thượng chỉ cần ban một đạo ý chỉ.
- Tốt!
Long Thái gật đầu, xoay người trở lại giường ngồi xuống, liếc nhìn Tề Ninh, nói:
- Còn nữa, trẫm đã có hoàng hậu, hoàng hậu là người chí thân của trẫm, bởi vậy bất luận là ai dám khinh nhờn hoàng hậu, trẫm tuyệt đối sẽ không thủ hạ lưu tình!
Phất tay, hoàng đế lại nói:
- Ngươi có thể lui xuống!
Tề Ninh chắp tay thi lễ, cũng không nói thêm lời nào, liền xoay người rời đi.
Ra khỏi sảnh, hắn thấy Phạm Đức Hải đã chờ ở bên ngoài. Nhìn thấy Tề Ninh, Phạm Đức Hải cung kính nói:
- Hầu gia, lão nô tiễn ngài xuất cung.
Tề Ninh khẽ gật đầu, Phạm Đức Hải lập tức đi trước dẫn đường. Đi được một đoạn đường, liền thấy Lưu Quán đang đi từ phía ngược lại, theo sau là ba cô gái dáng người yểu điệu. Ba cô gái này đều mặc trang phục dành cho nữ nhạc công trong cung, nhưng điểm khác biệt là họ đều che mặt bằng khăn lụa mỏng, chiếc khăn lụa che quá nửa khuôn mặt, trông có vẻ hơi thần bí.
Tuy nhiên nhìn vào vóc dáng, có thể đoán được ba cô gái này đều rất xinh đẹp.
Tề Ninh biết ba cô gái này là nữ nhạc công do Lưu Quán tìm kiếm được, hiển nhiên ba nàng đã tới Phượng Nghi cung chờ đợi lâu rồi, chỉ chờ hoàng đế triệu kiến.
Lưu Quán nhìn thấy Tề Ninh, liền bước nhanh hơn, thi lễ nói:
- Hầu gia muốn xuất cung sao?
Phạm Đức Hải không nhịn được, ho khan một tiếng, nói:
- Lưu công công, Hầu gia muốn đi đâu, há là điều ngươi có thể hỏi tới?
- Là lão nô thất lễ.
Lưu Quán cũng không để tâm, cười nói:
- Phạm công công, ngươi thấy ba nhạc công này thế nào? Không biết hoàng thượng và hoàng hậu có thích không?
- Hoàng thượng cần kỹ năng chơi nhạc của các nàng, chứ không phải hình thức bên ngoài!
Phạm Đức Hải thản nhiên nói:
- Nếu tài đàn của họ rất cao, thì đương nhiên sẽ được hoàng thượng yêu thích rồi!
- Phạm công công nói rất đúng. Khuôn mặt Lưu Quán đầy vẻ đắc ý:
- Về dung mạo của ba người này, lão nô cũng không dám nói thêm điều gì, nhưng nếu xét về kỹ năng chơi nhạc của họ, đương nhiên là rất cao.
Ba nữ nhạc công nối đuôi nhau đi tới, đi ngang qua bên người Tề Ninh. Tề Ninh liếc mắt nhìn, đợi cho ba nữ nhạc công vừa đi ngang qua người mình, liền đột nhiên kêu lên:
- Khoan đã!
Lưu Quán và ba nữ nhạc công dừng chân lại, Lưu Quán quay đầu lại hỏi:
- Hầu gia có gì phân phó?
Tề Ninh cũng không nói gì, chậm rãi đi tới. Khi tới gần nữ nhạc công đi ở giữa, hắn nhìn nàng từ đến chân, mới nhíu mày hỏi:
- Vén khăn che mặt lên!
Nữ nhạc công kia quay đầu lại nhìn Tề Ninh, đôi mắt trong trẻo, nhưng không gỡ khăn che mặt xuống. Lưu Quán bước tới, nói:
- Hầu gia, họ tới diện kiến hoàng thượng, các nàng là từ Nam Cương tới, theo phong tục địa phương, họ đều phải che mặt…bởi vậy…
- Nơi này là hoàng cung, không phải là Nam Cương!
Tề Ninh thản nhiên nói:
- Che mặt lại, chẳng lẽ là vì làm chuyện xấu xa không dám nhìn người?
Lưu Quán do dự một chút, rồi nhìn nữ nhạc công kia gật đầu. Nữ nhạc công đưa tay lên vén khăn che mặt, để lộ dung mạo. Đôi mắt như nước hồ thu, da trắng như tuyết, ngũ quan tinh xảo, khuôn mặt nàng ta có một vẻ đẹp thanh lệ, thoát tục. Tề Ninh liếc nhìn, trong ánh mắt thoáng hiện vẻ nghi ngờ, nhưng cũng không nói gì, liền bước đi. Lưu Quán thấy hơi kỳ lạ, đợi Tề Ninh đi rồi, mới vẫy tay ra hiệu, bảo ba nữ nhạc công theo mình vào cung diện kiến hoàng đế.
Hành động của Tề Ninh cũng khiến Phạm Đức Hải hơi khó hiểu, liền rảo bước đuổi kịp Tề Ninh. Tề Ninh chạy khá nhanh, Phạm Đức Hải chỉ có thể chầm chậm chạy theo. Chạy tới cuối hành lang, Tề Ninh đi tới một chỗ rẽ, trước mặt chợt thấy một người nhào tới, Tề Ninh kêu lên “Ái chà!” một tiếng, lập tức lui về phía sau, nhưng một đám nước lạnh đã bay tới trước mặt, hắt tung tóe lên người hắn. Tề Ninh nhíu mày, lúc này Phạm Đức Hải đã theo kịp, thấy vậy mắng:
- Mù à? Dám dội nước vào Hầu gia!
Thì ra trong khoảnh khắc Tề Ninh vừa tới chỗ rẽ, đúng lúc một cung nữ cũng đi tới, tay bưng một chậu nước, giật mình vì đụng đầu đột ngột, cung nữ kia bị tuột tay, chậu nước lật úp, làm ướt quần áo của Tề Ninh.
Cung nữ vội vàng nói:
- Hầu gia thứ tội, Hầu gia thứ tội!
Lúc này Tề Ninh cũng đã nhìn thấy, cung nữ trước mặt mình rõ ràng là Xích Đan Mị. Lần trước hắn đã gặp Xích Đan Mị trong lúc nàng hóa trang, tuy rằng bây giờ Xích Đan Mị không để lộ mặt thật, nhưng Tề Ninh liếc mắt là có thể nhận ra. Hắn biết với thân thủ của Xích Đan Mị, nàng tuyệt đối không hấp tấp vụng về như vậy, cũng không có khả năng nàng xuất hiện ở đây một cách ngẫu nhiên, cách giải thích duy nhất là Xích Đan Mị cố ý chờ hắn ở chỗ này.
Phạm Đức Hải lại răn dạy vài câu, Tề Ninh khoát khoát tay, nói:
- Không sao, do nàng ta sơ xuất, không phải cố ý, không cần tính toán.
Phạm Đức Hải vội hỏi:
- Hầu gia đại nhân đại lượng, không tính toán với những nô tài này, là phúc của nàng.
Phạm Đức Hải nhìn Xích Đan Mị trầm giọng nói:
- Còn không mau tạ ơn Hầu gia!
Xích Đan Mị vờ sợ hãi:
- Tạ ơn Hầu gia!
Tề Ninh cố ý giơ hai tay ra, hỏi Xích Đan Mị:
- Quần áo ta ướt hết rồi, xuất cung với bộ dạng này không ra thể thống gì, ở đây có chỗ nào cho ta chỉnh đốn một chút không?. Xích Đan Mị vội nói:
- Dạ có! Hầu gia…mời Hầu gia theo nô tỳ!
Tề Ninh nhìn Phạm Đức Hải, nói:
- Phạm công công, đành phải làm phiền ngươi chờ chốc lát, ta xử lý một chút.
Phạm Đức Hải vội nói:
- Được được.
Lại nhìn Xích Đan Mị:
- Còn không dẫn Hầu gia đi sửa sang lại!
Xích Đan Mị đi trước dẫn đường, Tề Ninh theo sau, hai người tới một con đường, rẽ vào một hành lang, lúc này Phạm Đức Hải đã không thể nhìn thấy. Tề Ninh đi phía sau, ngắm nhìn vòng eo uốn éo của Xích Đan Mị, hận không thể lập tức bước ôm lấy nàng, nhưng đây là hậu cung, hắn không dám hành động lỗ mãng.
Tới trước một nhà, Xích Đan Mị nhìn quanh một lượt, rồi mới đẩy cửa đi vào, Tề Ninh lách mình theo sau. Xích Đan Mị gài chốt lại, còn chưa quay đầu lại, thân thể mềm mại chợt hẫng, đã bị Tề Ninh ôm eo từ phía sau. Xích Đan Mị khẽ kêu “Ôi” một tiếng, Tề Ninh lại ôm thân thể mềm mại của Xích Đan Mị đi vào trong.
Xích Đan Mị cũng không giãy dụa, đôi mắt quyến rũ như tơ nhìn Tề Ninh, khẽ sẵng giọng:
- Ngươi định làm gì?
- Nàng không biết ta muốn làm gì?
Tề Ninh cười hì hì, ôm Xích Đan Mị đi tới một cái bàn dài ở góc phòng. Gian phòng này cũng không lớn, bày biện cũng rất đơn giản, bàn dài hết sức sạch sẽ. Tề Ninh đặt Xích Đan Mị lên bàn, nhẹ nhàng nhún chân một cái, đã nhảy lên bàn, nằm đè lên thân thể mềm mại và nở nang của Xích Đan Mị.
Xích Đan Mị lại càng hoảng sợ, vội vàng đưa tay chống vào ngực Tề Ninh, la lên:
- Khốn kiếp, đừng có làm liều, đây là hoàng cung!
- Còn muốn trách ta sao?
Tề Ninh nhìn chằm chằm vào đôi mắt đầy mê hoặc của Xích Đan Mị:
- Là nàng quyến rũ ta đến chứ ai?
Một ngày không gặp, như xa cách ba năm, chúng ta đã nhiều ngày không thân cận rồi, phải chăng nàng cũng nên làm tròn bổn phận của một người vợ?
Xích Đan Mị khẽ “xì” một tiếng, mới thấp giọng nói:
- Chúng ta cũng không phải phu thê thật sự, vì sao ta phải làm tròn bổn phận? Coi cái bộ dạng đại sắc lang của ngươi kìa, không đứng đắn gì cả!
Tề Ninh đè lên thân thể mềm mại của Xích Đan Mị, tuy rằng khuôn mặt của tiểu mỹ nhân thay đổi, nhưng dáng vẻ gợi cảm nóng bỏng thì vẫn như trước. Tề Ninh cảm thấy như mình đè lên một đám bông vải, cúi đầu nhìn lướt qua, ánh mắt chạm tới bộ ngực đầy đặn nở nang của Xích Đan Mị, liền ghé vào bên tai nàng, thấp giọng nói:
- Mị cô cô, …của nàng to thật!
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo