Đại đô đốc thủy quân Đông Hải Đạm Đài Chích Lân của Sở quốc mất, là điều Tề Ninh không thể nào ngờ tới, biết được tin này từ miệng Kim Đao lão Hầu gia, Tề Ninh hết sức kinh ngạc.
Đạm Đài Chích Lân đang tuổi tráng niên, xuất thân võ tướng, hơn nữa hiện nay Đông Hải cũng không có chiến sự, Đạm Đài Chích Lân đột nhiên mất đi, ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu Tề Ninh là rất có thể Đạm Đài Chích Lân chết vì bệnh. Vẻ mặt ngưng trọng, Tề Ninh nhẹ giọng nói:
- Xin lão Hầu gia nén bi thương!
Hắn thầm nghĩ Đạm Đài Hoàng không hổ là lão tướng sa trường, tinh thần đã được tôi luyện thành thép, rõ ràng cái chết của Đạm Đài Chích Lân là sấm sét giữa trời quang, bất luận là về tình cảm hay là về thực lực, đây đều là sự đả kích nặng nề đối với Đạm Đài gia.
Thế nhưng từ đầu đến cuối, Đạm Đài Hoàng tỏ ra rất bình tĩnh, có thể thấy được Kim Đao hầu kìm chế tâm tình của mình rất tốt.
Đương nhiên Tề Ninh hiểu được tâm trạng của Đạm Đài Hoàng lúc này. Đạm Đài Chích Lân là thế tử của Kim Đao Đạm Đài gia, được Kim Đao hầu đặt kỳ vọng rất cao, Đạm Đài Chích Lân mất đi, không ai đau khổ bằng Đạm Đài lão Hầu gia, lúc này Đạm Đài Hoàng vẫn có thể trấn định, chẳng qua là dùng nghị lực để chống đỡ mà thôi.
Lúc này, Tề Ninh rốt cuộc hiểu rõ vì sao tối nay Tư Mã Lam và Đạm Đài Hoàng lại đồng thời vào cung, thậm chí hoàng đế cũng rời hậu cung tới đây.
Cái chết của Đạm Đài Chích Lân đối với Kim Đao Đạm Đài gia đương nhiên là đả kích nặng nề, đối với Sở quốc, cũng là tổn thất không nhỏ.
Từ khi Sở quốc bắt đầu thành lập thủy quân, thủy quân vẫn luôn do Đạm Đài gia thống lĩnh. Đạm Đài Chích Lân làm đại đô đốc thủy quân Đông Hải mười mấy năm, có thể nói là trụ cột của thủy quân Đông Hải, bây giờ tìm một tướng lĩnh thủy quân thay thế cho Đạm Đài Chích Lân, thực sự không phải chuyện dễ dàng.
Bắc Hán phát sinh nội loạn, Sở quốc đã bắt đầu bày bố kế hoạch, chuẩn bị cho việc Bắc phạt. Quân chủ lực Bắc phạt đương nhiên chắc chắn là quân đoàn Tần Hoài, thế nhưng một khi Bắc tiến Hán quốc, không thể thiếu một đội thủy quân phối hợp tác chiến.
Hôm nay Sở quốc và Tề quốc kết làm liên minh, Tề quốc cũng sẵn lòng điều động thủy quân phối hợp theo hướng dẫn của Sở quốc, nhưng Sở quốc tuyệt đối không thể giao toàn bộ mạch máu đường thủy vào tay Tề quốc.
Thật ra Tề Ninh cũng đã sớm nghĩ đến, một khi thực sự cần tới thủy quân, cho dù để thủy quân Tề quốc làm chủ lực đường thủy, Sở quốc tất nhiên cũng phải điều động thủy quân Đông Hải phối hợp tác chiến, tạo thành thủy quân liên minh Sở Tề, trước hết là vì tăng cường lực lượng thủy quân, nhưng càng chủ yếu là kìm hãm thủy quân Tề quốc. Nếu không làm như vậy, mà giao tất cả tuyến đường thủy cho Tề quốc, thì cũng giống như để một người cầm đại đao đi theo sau lưng mình, vô cùng nguy hiểm, quân thần Sở quốc không thể không nghĩ ra điểm này.
Nhưng giữa lúc này, đột nhiên Đạm Đài Chích Lân mất đi, đương nhiên sẽ có ảnh hưởng quan trọng tới sách lược của quân đội đối với công cuộc Bắc phạt.
- Tối hôm qua, khoái mã phía Đông Hải đưa tới mật hàm.
Đạm Đài Hoàng chậm rãi nói:
- Chích Lân đóng cửa đô đốc phủ tự sát, lúc phát hiện, người đã chết. Việc này rất quan trọng, Thẩm Lương Thu lập tức phong tỏa tin tức, không cho việc này truyền ra đô đốc phủ, sau đó phái người ra roi thúc ngựa trở về báo tin.
- Tự sát?
Tề Ninh lại giật mình:
- Lão Hầu gia, Đạm Đài đô đốc tự sát sao?
Đạm Đài Hoàng cũng không giải thích, tiếp tục nói:
- Nhưng chuyện này không giấu được lâu, thường ngày Chích Lân đồng cam cộng khổ cùng tướng sĩ thủy quân, mỗi tháng đã có quá nửa thời gian ở trên chiến thuyền, nếu như nhiều ngày không xuất hiện, tất nhiên sẽ làm trong quân sinh nghi, thậm chí sẽ khiến Đông Hải náo động.
- Lão Hầu gia, Thẩm Lương Thu là người ra sao?
Đạm Đài Hoàng nói:
- Phụ thân của Thẩm Lương Thu thời trẻ kết nghĩa kim lan huynh đệ với lão phu, lúc Thẩm Lương Thu lên tám tuổi, đã được lão phu nhận làm nghĩa tử. Tính tình hắn hiệp nghĩa, hơi giống tính Chích Kỳ, khi còn trẻ cũng kết nghĩa kim lan huynh đệ với Chích Kỳ. Sau khi Chích Kỳ chết vì bệnh, Thẩm Lương Thu rời khỏi quân đội ba năm, lúc trở về, lão phu liền cho hắn theo Chích Lân.
- Hóa ra là nghĩa tử của lão Hầu gia!
- Sau khi Chích Lân được điều tới Đông Hải làm thủy sư đô đốc, đã chỉ đích danh Thẩm Lương Thu đi theo.
Giọng Đạm Đài Hoàng nhẹ nhàng:
- Thẩm Lương Thu tài năng xuất chúng, tinh thông binh lược, bổ sung cho Chích Lân càng tăng thêm sức mạnh. Hai người tình như thủ túc, hiện nay Thẩm Lương Thu đảm nhiệm chức phó đô đốc thủy quân Đông Hải, những năm gần đây đã giúp rất nhiều cho Chích Lân.
Tề Ninh khẽ gật đầu, thủy quân Đông Hải thuộc phạm vi thế lực của Đạm Đài gia, tướng lĩnh thủy quân đương nhiên cũng là người thân tín của Đạm Đài gia. Thẩm Lương Thu có quan hệ sâu xa với Đạm Đài gia, đương nhiên là người thân tín, hơn nữa khi chuyện xảy ra, Thẩm Lương Thu cấp tốc phong tỏa tin tức, không tiết lộ ra ngoài, xử lý rất thỏa đáng.
Tề Ninh suy nghĩ một chút, lại hỏi:
- Lão Hầu gia, Đạm Đài đô đốc mất, khiến người người đau xót, nhưng vì sao lão Hầu gia lại lo lắng phía Đông Hải sẽ gặp biến động?
Đạm Đài Hoàng liếc nhìn Tề Ninh, nói:
- Khi Thái Tổ hoàng đế khởi binh, nam Trường Giang vô cùng hỗn loạn. Sau khi Bắc Đường Thiên Vũ xưng đế, ở phía nam, có không dưới mười tên giặc cướp không biết trời cao đất rộng tự ý xưng đế, mỗi người hùng cứ một phương.
Ngừng một chút, Đạm Đài Hoàng lại tiếp tục nói:
- Sau khi Thái Tổ hoàng đế băng hà, phía nam đang chia năm xẻ bảy. Thái Tông hoàng đế kế thừa đại nghiệp, tiếp tục chinh phạt, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi. Đến cuối cùng, chỉ còn hai thế lực dựa vào nơi hiểm yếu chống lại, một là Tây Xuyên Lý Hoàng Tín, hai là Đông Hải Hàn gia.
Việc Lý gia ở Tây Xuyên tranh đấu với Sở quốc, đương nhiên là Tề Ninh biết rõ ràng, dù sao năm xưa Cẩm Y lão Hầu gia thống binh đánh Tây Xuyên, cho tới bây giờ Cẩm Y Tề gia vẫn còn có vô số mối quan hệ với người Miêu Tây Xuyên, nhưng Hàn gia ở Đông Hải thì hắn biết rất ít. Nhưng hắn cũng có thể tưởng tượng được, năm xưa thiên hạ đại loạn, vùng Trung Nguyên rộng lớn chia năm xẻ bảy, sau khi chiếm được Lạc Dương, bộ tộc Bắc Đường tập trung sức lực bình định phương Bắc. Tranh hùng với Thái Tổ hoàng đế ở phía Nam, chỉ có thái thú Kinh Châu, thực lực cũng không quá mạnh, người tài các nơi đương nhiên mưu đồ thống trị, quần hùng tranh giành, tình hình hết sức rối loạn.
Một vương triều được thành lập, tất nhiên là phải giẫm lên vô số hài cốt của kẻ địch, Sở quốc thành lập, đã dẹp yên bao nhiêu kẻ địch, cũng không cần nói nhiều.
Hàn gia Đông Hải này đương nhiên là một kình địch trên con đường lập quốc của Đại Sở.
- Đông Hải Thái Thú Hàn Tĩnh Đình coi như là hùng tài một phương, chiếm lấy Đông Hải. Đại Sở ta mất hơn một năm mới bình định được Đông Hải, chiếm được thành Cổ Lận!
Đạm Đài Hoàng nghiêm nghị:
- Hàn gia là gia tộc lớn ở Đông Hải, chi mạch đông đảo, mỗi lần Thái Tông hoàng đế tấn công nơi này, chủ yếu là vỗ về lòng dân, bởi vậy cho nên, ngoại trừ một bộ phận Hàn gia bị xử trảm, có rất nhiều người còn sống.
Tề Ninh hiểu:
- Lão Hầu gia nói một khi thủy quân có biến, Đông Hải Hàn gia rất có thể sẽ nổi loạn?
- Năm xưa lão phu thống binh vây hãm, Hàn Tĩnh Đình vất vả phòng thủ hơn một tháng, cuối cùng chủ động cầu hòa, còn đề nghị để hắn tự sát giao thành, đổi lấy các chi nhánh của Hàn Tộc sẽ được sống sót.
Giọng Đạm Đài Hoàng vẫn rủ rỉ:
- Lúc đó chỉ cần tiếp tục tấn công mạnh mẽ mấy ngày nữa, thành Cổ Lận sẽ bị phá, nhưng Hàn Tĩnh Đình chủ động cầu hòa, lão phu đương nhiên phải xin ý chỉ của Thánh Tông hoàng đế. Thái Tông hoàng đế là người đại lượng và nhân hậu, chấp thuận điều kiện của Hàn Tĩnh Đình, bởi vậy ngoại trừ một nhà Hàn Tĩnh Đình, các chi thứ của Hàn tộc ở Đông Hải không bị trừng phạt.
Dừng một chút, Đạm Đài Hoàng lại tiếp tục nói:
- Thủy quân Đông Hải đóng quân ở Đông Hải, một trong những nguyên nhân quan trọng là đề phòng Hàn tộc làm loạn. Cũng may mấy năm nay người của Hàn gia cũng thành thật quy củ, vẫn chưa có động tĩnh gì, tuy nhiên vẫn phải đề phòng bọn họ.
Tề Ninh hơi gật đầu, thầm nghĩ trước khi thiên hạ thống nhất, thì đối xử khoan hòa rộng lượng với kẻ địch đầu hàng, là cách xử trí khéo léo và hợp thời thế, nếu không, quân đội Sở quốc tấn công nơi nào cũng đều thẳng tay giết chóc, tất nhiên sẽ khiến nhân tâm sợ hãi, nhưng cũng khó khiến người dân thật sự thần phục.
Tề Ninh suy nghĩ một chút, mới thấp giọng nói:
- Lão Hầu gia, thứ cho vãn bối mạo muội, Đạm Đài tướng quân thống lĩnh thủy quân Đông Hải, trách nhiệm trọng đại, sao hắn lại tự sát?
Một hãn tướng xuất thân thiết huyết, nhưng lại tự sát một cách khó hiểu, Tề Ninh không sao nghĩ ra lý do.
- Lão phu chinh chiến mấy chục năm, mấy con trai cũng nhiều năm theo bên người lão phu.
Đạm Đài Hoàng chậm rãi nói:
- Cẩm Y hầu, lão phu có một vấn đề muốn thỉnh giảo ngươi!
- Lão Hầu gia cứ việc phân phó, vãn bối không dám nhận thỉnh giáo.
- Thân lâm vào tuyệt cảnh, bốn mặt cường địch rình mò, sống chết như chỉ mành treo chuông… Đạm Đài Hoàng chăm chú nhìn Tề Ninh:
- Trong tình huống ấy, sẽ có ba loại tình huống phát sinh. Thứ nhất là trong lòng tuyệt vọng rồi không muốn bị kẻ địch giết chết, bèn vung đao tự sát. Loại thứ hai, đó là trong lòng run sợ, hồn vía tiêu tan, vì muốn sống tạm mà quỳ gối đầu hàng kẻ địch. Lựa chọn cuối cùng, đó là tuy thân lâm tuyệt cảnh, nhưng ý chí chiến đấu không giảm, dồn sức đánh một trận, dù chết cũng vinh.
Ngừng lại một chút, Đạm Đài Hoàng hỏi:
- Nếu ngươi thật sự rơi vào tình huống đó, ngươi sẽ lựa chọn như thế nào?
Tề Ninh sửng sốt, thấy vẻ mặt Đạm Đài Hoàng nghiêm nghị, do dự một chút, mớơi nói:
- Lão Hầu gia, nếu như không rơi vào tình huống đó, không ai dám đảm bảo mình sẽ có lựa chọn như thế nào. Có lẽ ta sẽ liều mạng, có lẽ sẽ vung đao tự sát, thế nhưng sẽ không quỳ gối đầu hàng.
Đạm Đài Hoàng khẽ gật đầu:
- Ngươi nói không sai, không rơi vào tình thế đó, rất khó biết được rốt cuộc mình sẽ có lựa chọn như thế nào. Ngươi là con cháu Cẩm Y Tề gia, đương nhiên sẽ không đầu hàng kẻ địch, ta là con cháu Đạm Đài gia, nhưng chỉ có một loại lựa chọn duy nhất.
- Ồ?
- Chích Lân chinh chiến sa trường nhiều năm, gặp phải không ít bẫy rập, tuyệt cảnh mà lão phu vừa nói tới, ít nhất nó đã gặp phải hai lần, nhưng cả hai lần đó đều dốc sức chiến đấu, tìm được đường sống trong chỗ chết.
Đạm Đài Hoàng nói:
- Con cháu của Đạm Đài gia không nghĩ tới việc đầu hàng, thậm chí sẽ không tự sát, chỉ cần còn một hơi thở, nhất định sẽ liều mạng tới cùng, đây là gia phong của Đạm Đài gia, nếu không thì không xứng là con cháu của Đạm Đài gia!
Tề Ninh biết Đạm Đài Hoàng nói điều này không phải lời nói cửa miệng, mà đó là lời nói đúc kết sau khi trải qua vô số trận tử chiến, trong lòng lập tức dâng trào sự cảm phục.
Đạm Đài Hoàng hơi ngẩng đầu lên, nhìn sắc trời tối đen, chậm rãi nói:
- Cho dù Đạm Đài Chích Lân gặp phải tuyệt cảnh, cũng tuyệt đối không vung đao tự sát, Cẩm Y hầu, ngươi hiều ý của lão phu chứ?
Vẻ mặt ngưng trọng, Tề Ninh gật đầu nói:
- Ý lão Hầu gia muốn nói, tin tức từ Đông Hải đưa tới, nói rằng Đạm Đài đô đốc tự sát bỏ mình, nhưng đây không phải là sự thực, cái chết của Đạm Đài có nguyên nhân khác?
- Lão phu đã dùng bồ câu đưa tin, ra lệnh không được động chạm chút nào tới hiện trường, sau khi chết, trông Đạm Đài Chích Lân như thế nào, ngươi tới đó sẽ thấy tình cảnh sau khi chuyện đó xảy ra.
Đạm Đài Hoàng chậm rãi nói:
- Lão phu mong ngươi điều tra ra nguyên nhân thật sự khiến Đạm Đài Chích Lân bị chết, đừng để nó chết một cách không rõ ràng.
Tề Ninh sửng sốt, thầm giật mình nói:
- Lão Hầu gia, ý ngài là muốn ta đi Đông Hải?
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo