Đợi một lúc lâu, khi Tề Ninh bắt đầu thấy hơi bực bội, rốt cuộc thấy Phạm Đức Hải trở lại, khuôn mặt hơi lộ vẻ vui mừng:
- Hầu gia, hoàng thượng truyền mời ngài vào diện kiến!
Tâm trạng Tề Ninh hơi nhẹ nhõm, hắn thầm nghĩ tiểu hoàng đế rốt cuộc cũng không vì tà âm mà không gặp thần tử, liền đi theo Phạm Đức Hải đến hậu cung.
Đây là lần thứ hai Tề Ninh đến hậu cung, đương nhiên hậu cung không phải là nơi ngoại thần (1) có thể tùy tiện bước vào, nếu không có sự cho phép của hoàng đế, bất cứ ngoại thần nào tự ý ra vào hậu cung, đều bị khép tội ngỗ ngược với vua.
Phạm Đức Hải dẫn Tề Ninh tới Phượng Nghi cung, để Tề Ninh ở bên ngoài, rồi đi vào cung. Một lúc sau, một lão thái giám cao gầy đi ra, khuôn mặt tươi cười, chắp tay thi lễ với Tề Ninh, nói:
- Hầu gia, hoàng thượng có chỉ, truyền Hầu gia vào yết kiến.
Tề Ninh khom người chắp tay thi lễ, rồi theo thái giám kia đi vào hậu cung. Trước giờ hắn chưa từng gặp lão thái giám này, bèn hỏi:
- Xin hỏi quý danh của công công?
- Lão nô họ Lưu, là Lễ nhạc giam tổng quản.
Lão thái giám cười nói:
- Hoàng thượng và hoàng hậu nương nương đang thưởng thức ca múa, tuyên triệu Hầu gia vào cùng xem.
Tề Ninh “Ồ” lên một tiếng, giờ hắn mới biết, lão thái giám trước mặt là Lễ nhạc giám Đại tổng quản Lưu Quán.
Tuy Phạm Đức Hải nói về Lưu Quán một cách rất bất mãn, nhưng Tề Ninh lại chưa từng tiếp xúc với Lưu Quán, hắn không tùy tiện vội vàng kết luận về một người khi chưa từng tiếp xúc với người đó, từ đó để cho ấn tượng ban đầu dẫn dắt suy nghĩ của mình, một khi điều đó xảy ra, rất có thể hắn sẽ có phán đoán sai lầm về đối phương.
Tề Ninh cũng không biết Lưu Quán là người như thế nào, bởi vậy cho nên lúc này, chưa thể nói là hắn bất mãn Lưu Quán, càng chưa thể nói hắn thích Lưu Quán.
Bước vào Phượng Nghi cung, người đầu tiên mà Tề Ninh nghĩ tới là Xích Đan Mị. Xích Đan Mị hóa trang thành cung nữ Đông Tề, trà trộn vào hậu cung, hơn nữa, còn chính miệng thừa nhận muốn tìm kiếm một vật ở hoàng cung.
Tề Ninh cũng không làm rõ vật mà Xích Đan Mị muốn tìm là vật gì, nhưng một người trà trộn vào thâm cung, muốn che giấu thân phận của mình trước những đôi mắt lão luyện về cảnh giới trong cung, cũng không phải là việc dễ dàng.
Tề Ninh chưa bao giờ quên sự tồn tại của kiếm khách Hướng Thiên Bi trong cung. Mặc dù hắn từng gặp Hướng Thiên Bi vài lần, hơn nữa biết Hướng Thiên Bi là cao thủ hộ vệ bên cạnh hoàng thượng, nhưng hắn không có cách nào phán đoán được, rốt cuộc người này có địa vị thế nào trong cung.
Tuy đã mấy lần vào cung, nhưng rất hiếm khi hắn gặp được Hướng Thiên Bi.
Hướng Thiên Bi rất trung thành với tiểu hoàng đế, rõ ràng là trước kia khi tiểu hoàng đế trải qua nhiều gian khổ, chạy từ Đông Tề về Kiến Nghiệp kế thừa ngôi vị hoàng đế, người hộ vệ tiểu hoàng đế dọc đường, chính là Hướng Thiên Bi. Không cần phải nghi ngờ mức độ trung thành của một nhân vật như vậy đối với tiểu hoàng đế.
Lần trước ở trên sông Tần Hoài, tiểu hoàng đế bí mật gặp Cửu Khê Độc Vương Thu Thiên Dịch, đã cho Tề Ninh biết, trước kia tiểu hoàng đế phái hắn đi Tây Xuyên điều tra vụ án Hắc Nham động mưu phản, chỉ là mồi nhử ngoài sáng, người thật sự điều tra phía sau, chính là Hướng Thiên Bi. Tuy rằng tiểu hoàng đế làm như vậy là vì tình thế đòi hỏi, nhưng Tề Ninh cũng biết, địa vị của Hướng Thiên Bi trong lòng tiểu hoàng đế là không thể thay thế. Hơn nữa, chuyện đó cũng chứng minh, trong tay Hướng Thiên Bi quả thật có một lực lượng bí ẩn.
Có thể vươn tay đến tận Tây Xuyên, cho thấy lực lượng đó không hề kém.
Nhiệm vụ hàng đầu của binh sĩ Ảnh tử hoàng gia, đương nhiên là phải bảo vệ an toàn cho hoàng đế, lực lượng chủ yếu của nó đương nhiên cũng được bố trí trong hoàng cung.
Trong hoàng cung nếu có bất cứ biến động gì, đương nhiên cũng nằm trong sự giám thị của lực lượng kia. Như vậy Xích Đan Mị muốn một mình hành động trong hoàng cung, tất nhiên phải đối mặt với lực lượng của Hướng Thiên Bi. Xích Đan Mị là đệ tử của Đông Hải Bạch Vân đảo chủ, võ công và mưu trí đương nhiên không tầm thường, thế nhưng đối mặt với đám người của Hướng Thiên Bi, nàng ta có thể thuận lợi đạt được mục đích hay không, cũng không biết được.
Tuy trên người Xích Đan Mị có nhiều bí mật không cho Tề Ninh biết, nhưng thân thế Xích Đan Mị thì hắn biết rất rõ, hơn nữa hai người đã có quan hệ xác thịt chẳng khác vợ chồng, bởi vậy hắn không thể không lo lắng cho sự an nguy của Xích Đan Mị trong hoàng cung.
Lưu Quán dẫn Tề Ninh vào Phượng Nghi cung, vẫn không thấy hoàng đế đâu. Chợt Tề Ninh nghe bên trong văng vẳng tiếng đàn thánh thót dễ nghe. Tới trước cửa, Tề Ninh thấy Phạm Đức Hải đứng trước cửa, Lưu Quán dẫn Tề Ninh đi vào. Đầu tiên, Tề Ninh nhìn thấy sáu vũ cơ đang nhẹ nhàng nhảy múa trong sảnh, bên cạnh có hai cô gái đánh đàn. Tiểu hoàng đế đang ngồi cùng hoàng hậu trên một chiếc giường nhỏ, thích thú nhìn các vũ cơ nhẹ nhàng nhảy múa. Khi Tề Ninh nhẹ nhàng tới gần, Long Thái đã phát hiện ra hắn, không để hắn hành lễ, liền dùng tay ra hiệu, ý bảo hắn đứng bên cạnh xem, tạm thời không lên tiếng.
Tề Ninh đành đứng một bên, quay lại xem múa.
Sáu vũ cơ đều là mỹ nhân được lựa chọn kỹ càng, eo thon mềm mại, kỹ thuật nhảy duyên dáng uyển chuyển, phong cách vũ đạo rất êm ái, khiến người ta vừa nhìn đã nghĩ tới nhuyễn ngọc ôn hương (2).
Một lúc lâu sau, màn vũ đạo mới kết thúc, nhưng sáu vũ cơ cũng không lui ra, hoàng hậu trước hết nhìn về phía Tề Ninh, gật đầu một cái, rồi mới ngọt ngào tươi cười nhìn hoàng đế, dịu dàng hỏi:
- Hoàng thượng thấy điệu múa này thế nào?
- Đây là điệu múa do hoàng hậu đích thân biên đạo, đương nhiên là rất hay.
Long Thái mỉm cười nói:
- Điệu múa này dường như hơi khác hôm qua.
Hoàng hậu cười nói”
- Tề quốc ở gần biển, có nhiều ngư dân, hàng năm ngư dân đều cúng tế thần biển. Lúc cúng tế thần biển, họ sẽ chọn các cô gái xinh đẹp nhất địa phương, dâng hiến những điệu múa lên thần biển. Nô tì nghĩ điệu múa cúng tế thần biển vô cùng đẹp đẽ, cho nên mới dạy cho các vũ cơ tập luyện điệu múa của các ngư nữ kia, chỉ có sửa đổi đôi chút thôi.
- Thì ra là thế.
Long Thái vỗ tay cười nói:
- Hoàng hậu có tư chất thông tuệ, giỏi ca múa, điệu múa mà nàng dạy cho vũ cơ, thật sự không ai có thể bì kịp.
- - Hoàng thượng giễu cợt nô tì rồi!
Mỉm cười ngọt ngào, hoàng hậu cầm tay Long Thái:
- Nô tì cho rằng còn có vài chỗ có thể sửa đổi, sau khi sửa đổi xong, sẽ lại xin hoàng thượng đánh giá.
- Tốt!
Long Thái gật đầu nói:
- Trẫm chờ hoàng hậu dạy xong.
Cũng không phải Tề Ninh không thích ca múa, nhưng vào lúc này, hắn không có chút hứng thú nào đối với nó. Hắn cố ý ho khan một tiếng, Long Thái xoay người lại, nhìn về phía Tề Ninh, mỉm cười hỏi:
- Cẩm Y hầu, ngươi thấy thế nào? Tề Ninh chắp tay nói:
- Chẳng hay hoàng thượng nói về cái gì?
- Đương nhiên là về điệu múa mà hoàng hậu đích thân sửa soạn.
Long Thái nói:
- Hoàng hậu dành hết công sức cho nó mấy ngày liên tiếp. Tề Ninh thản nhiên mỉm cười, nói:
- Hồi bẩm hoàng thượng, thần kiến thức nông cạn, đối với ca mua thật sự là dốt đặc cán mai, bởi vậy không dám bình luận bừa bãi.
- À?
Vẻ mặt trở nên hơi lạnh nhạt, Long Thái hỏi:
- Hôm nay ngươi tiến cung, có việc việc quan trọng gì muốn bẩm tấu?
Tề Ninh lấy hồ sơ từ trong tay áo ra, bước tới hai bước, nói:
- Khải tấu hoàng thượng, Hình bộ Tả thị lang Đạt Hề Xung vì mưu lợi riêng mà làm việc bất hợp pháp, đánh lận con đen, lén thả tù phạm, hai năm trước… Hắn còn chưa nói xong, Long Thái đã nhíu mày:
- Là vụ án ở Hình bộ?
- Vụ án này là đại án cách đây hai năm, nhưng bây giờ, bởi vì vụ án này mà liên quan đến vụ án của quan viên Hình bộ.
Tề Ninh nghiêm nghị nói:
- Bởi vì vụ án liên quan tới Hình bộ Tả thị lang, thần… - Đã là vụ án ở Hình bộ, thì ngươi tự xử lý là được rồi.
Long Thái nói:
- Trẫm giao Hình bộ cho ngươi, mọi việc lớn nhỏ, đương nhiên là do chính ngươi chủ trì, dù sao thì mọi việc lớn nhỏ ở nha môn lục bộ, đều không thể luôn hỏi ý kiến của trẫm.
Tề Ninh ngẩn ra, thầm nghĩ ngươi đã nói như vậy thì tốt rồi, vụ án này ta sẽ tự quyết định.
- Còn việc gì không?
Long Thái thấy Tề Ninh không nói gì, thì nâng ché trà trong tay lên, hỏi:
- Có việc gì ngươi cũng bẩm tấu luôn đi, mấy ngày nay trẫm muốn cùng hoàng hậu xem ca múa, chưa chắc có thời gian triệu kiến ngươi lần nữa.
Tề Ninh nhíu mày, nhưng vẫn nói:
- Hoàng thượng, thứ lỗi cho lời nói thẳng của thần, ba ngày đại hôn đã qua, hoàng thượng có thể triệu tập bá quan vào triều bàn chính sự, hiện nay trong ngoài triều của Đại Sở ta đều rất nhiều việc, nếu không xử lý kịp thời, chỉ sợ sự tình chồng chất càng lúc càng nhiều!
Long Thái đặt chén trà xuống, hỏi ngược lại:
- Việc triều đình rất nhiều? Chẳng phải Trấn Quốc công và ngươi cùng với quan viên trong triều đều đang xử lý hay sao? Chẳng lẽ trẫm nghĩ tạm mấy ngày mà khiến công việc chồng chất như núi?
- Hoàng thượng vừa đại hôn, nghỉ tạm mấy ngày đương nhiên là không việc gì.
Tề Ninh nói:
- Nhưng nếu như hoàng thượng vứt bỏ việc nước, đặt hết tâm trí vào ca múa, thì…
- Lớn mật!
Long Thái lạnh lùng nói:
- Tề Ninh, có phải ngươi muốn nói trẫm sa vào hưởng lạc, không để ý tới quốc sự?
Tề Ninh lắc đầu nói:
- Thần cũng không có nói như thế, nhưng nếu như hoàng thượng vẫn tiếp tục như mấy ngày nay, thì đúng là như vậy!
Long Thái nhìn chằm chằm vào mắt Tề Ninh, Tề Ninh cũng không sợ hãi, nhìn thẳng vào mắt Long Thái, trong nhất thời, không khí trong phòng trở nên lạnh lẽo.
Hoàng hậu bèn nhẹ giọng nói:
- Hoàng thượng, Cẩm Y hầu thẳng thắn khuyên can, như thế là trung thần cương trực, xin hoàng thượng bớt giận!
Long Thái hừ lạnh một tiếng, nói:
- Tề Ninh, hoàng hậu từ Tề quốc xa xôi tới Sở quốc ta, ngoại trừ trẫm ra, nàng cũng không có ai là thân nhân ở Sở quốc, trẫm không bầu bạn với nàng, thì có ai có thể làm bạn với nàng? Trẫm biết ngươi không cố ý nói như vậy, lần này trẫm không tính toán với ngươi.
Lưu Quán nãy giờ vẫn khom người đứng một bên, lúc này mới bước tới quỳ xuống:
- Hoàng thượng, vừa rồi xem điệu múa hoàng hậu sửa soạn, nô tài thấy giống như là tiên nữ nhảy múa, nô tài cả gan, có một câu không thể không nói!
- Hả?
Long Thái nhìn về phía Lưu Quán:
- Câu gì?
- Nô tài…nô tài cho rằng, điệu múa vừa rồi, còn có một chỗ rất khiếm khuyết, nếu như có thể cải thiện thêm, thì chắc chắn sẽ là một điệu múa lưu truyền trăm năm!
Lưu Quán cúi đầu bẩm.
Sắc mặt sa sầm, Long Thái tức giận nói:
- Ngươi đúng là cẩu nô tài! Thật to gan, dám nói điệu múa do hoàng hậu biên soạn có khiếm khuyết!
Người đâu, mang tên cẩu nô tài này…
Hoàng hậu vội ngăn cản kịp thời:
- Hoàng thượng, không ai hoàn mỹ cả, điệu múa của nô tài quả thật có khiếm khuyết, Lưu công công là Lễ nhạc giám Đại tổng quản, kiến thức rộng rãi, công công đã nói như vậy, tất nhiên là có kiến giải, chi bằng nghe hắn nói trước đã!
Long Thái cầm tay hoàng hậu, nhẹ nhàng nói:
- Hoàng hậu đã nói như thế thì ta nghe nàng vậy. Lưu Quán, ngươi cứ thử nói xem, điệu múa này có gì không phù hợp?
- Khải tấu hoàng thượng, lão nô không có ý nói điệu múa này có khiếm khuyết.
Lưu Quán vội kêu lên:
- Điệu múa mà hoàng hậu nương nương soạn ra, với kiến thức của lão nô, hoàn toàn không nhìn ra bất kỳ khuyết điểm nhỏ nào, khiếm khuyết mà lão nô nói tới, là từ khúc phối hợp với điệu múa.
- Ồ?
- Đây là sơ suất của lão nô, hoàng hậu biên đạo điệu múa này, lão nô sử dụng hai nhạc công có tài đàn cao nhất.
Lưu Quán nói:
- Lão nô vốn nghĩ rằng dựa vào kỹ xảo của hai nàng, có thể phối hợp tốt với điệu múa này, nhưng bây giờ xem ra, điệu múa của hoàng hậu quá tuyệt vời, từ khúc của hai ca cơ hoàn toàn kém xa một trời một vực!
Vẻ mặt dịu xuống, Long Thái hỏi:
- Từ khúc này là do ngươi soạn ra?
- Là sơ xuất của lão nô, xin hoàng thượng giáng tội!
Lưu Quán quỳ mọp trên mặt đất:
- Lão nô xin hoàng thượng cho lão nô một cơ hội, để lão nô đoái công chuộc tội!
(1) Ngoại thần: ngoại thần là quan ở ngoài cung, ngược lại với nội thần là quan ở trong cung, thái giám, thị vệ…
(2) Nhuyễn ngọc ôn hương:
“Nhuyễn”: Dịu dàng ; “Ngọc”:
thân thể trắng như như ngọc của người con gái; “Ôn”: ấm áp; “Hương”: hương thơm. Miêu tả người con gái trẻ tuổi thân thể trắng nõn mềm mại, toát ra hơi thở thanh xuân ấm áp.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo