Chử Minh Vệ chắp tay nói:

- Hồi bẩm Bộ đường đại nhân, vụ án Mạnh Sở giết Lương Mạo Công xảy ra hai năm trước, hạ quan còn nhớ rõ, sự việc phát sinh vào tháng Sáu năm đó, nha môn Hình bộ nhận được mật báo, đến sau đó lập tức phái người đến Nam Lĩnh điều tra vụ án này. Hai năm đó, bởi vì Nam Lĩnh xảy ra hạn hán, mà cuộc chiến Tần Hoài đang trong tình trạng giằng co, quốc khố cạn kiệt, không thể vận chuyển quá nhiều vật tư đến Nam Lĩnh cứu tế, bởi vậy mà nơi đó nạ thổ phỉ hoành hành.

Quay đầu lại y nhìn Vi Ngự Giang:

- Vi Ngự Giang, vụ án đó hình như ngươi được phái đi điều tra?

Vi Ngự Giang bước ra, chắp tay nói:

- Hồi bẩm Chử đại nhân, vụ án đó đúng là do ty chức phụ trách điều tra. Hiệu úy của phủ Nam Bình, Nam Lĩnh là Mạnh Sở lĩnh binh tiêu diệt trộm cướp, hắn chém đầu trùm thổ phỉ Lưu Ba đưa đến kinh thành, được triều đình ban thưởng.

Lại bộ còn chuẩn bị đề bạt Mạnh Sở, nhưng do chiến sự nơi tiền tuyến, việc đề bạt hơi kéo dài.

Mạnh Sở được báo công cuối tháng Sáu, thủ cấp của Lưu Ba được đưa tới kinh thành đầu tháng Bảy, nhưng tháng Tám lại có mật báo gửi tới Hình bộ. Sau khi nhận được mật báo, Tiền Nhiêu Thuận ra lệnh cho Chử đại nhân phụ trách vụ án, Chử đại nhân lập tức phái ty chức đến Nam Lĩnh điều tra.

Vụ án này tuy xảy ra cách đât hai năm, nhưng hiển nhiên là rất nhiều quan viên ở đây đều biết vụ án này, nghe Vi Ngự Giang bẩm báo, họ đều khẽ gật đầu.

- Lúc đó Vi ty thẩm điều tra ra cái gì?

Vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị, Vi Ngự Giang nói:

- Ty chức điều tra ở Nam Lĩnh, phát hiện là Lưu Ba không hề chết, mà vẫn tiếp tục gây họa ở Nam Lĩnh như cũ. Sau đó, được sự trợ giúp của dân địa phương, ty chức xác định được chi tiết cụ thể của vụ án. Tháng Sáu năm đó, Mạnh Sở suất lĩnh tổng cộng mười bốn thuộc hạ, nhân lúc bệnh nhân đêm, tàn sát một ngồi làng ở nơi hẻo lánh, toàn bộ dân làng già trẻ đều bị giết, bọn Mạnh Sở mang mười sáu thi thể thanh niên được cho là thổ phỉ trong số đó đi, còn các thi thể còn lại, bao gồm người già, trẻ con đều bị hỏa thiêu sạch sẽ.

Vẻ mặt lạnh lẽo sa sầm, Tề Ninh gật đầu hỏi:

- Sau đó thế nào?

- Ty chức tìm được nhân chứng, vật chứng, Mạnh Sở không thể cãi lại, Hình bộ gửi công văn đi, ngoài trừ Mạnh Sở bị áp giải vào kinh, mười bốn người tham gia cuộc tàn sát đêm đó đều bị tử hình ngay tại chỗ.

Vi Ngự Giang nghiêm mặt nói:

- Ty chức chính mắt trông thấy mười bốn người đó bị xử trảm, sau đó ty chức áp giải Mạnh Sở về kinh.

- Sau khi về kinh, bây giờ vụ án đó như thế nào rồi?

- Sau khi về kinh, triều đình có ý chỉ, xử trảm Mạnh Sở trước công chúng để răn đe.

Vi Ngự Giang nói:

- Thời hạn thi hành án là đầu tháng Chín, ty chức giao Mạnh Sở cho đề lao thính, nhốt hắn vào tử lao của Hình bộ.

Tề Ninh khẽ gật đầu, rồi nhìn lướt qua các quan viên một lượt, hỏi:

- Đề lao thính ty ngục là vị đại nhân nào, có thể đứng ra một chút?

Ánh mắt mọi người lập tức đổ dồn vào một người quỳ phía sau Đạt Hề Xung. Người nọ có vóc dáng mập mạp, chính là người trước đó quát mắng Vi Ngự Giang hung hăng và độc địa nhất. Lúc này, khuôn mặt người đó trắng bệch, trán đổ mồ hôi lạnh, từ phía sau bò tới vài bước, run giọng nói:

- Ty chức…Ty chức ở đây!

- Ngươi là Đề lao thính ty ngục Chu Ba?

- Dạ, đúng là…đúng là ty chức!

Tề Ninh mỉm cười, hỏi:

- Vi ty thẩm nói như vậy có đúng không? Năm đó hắn từ phủ Nam Bình đưa Mạnh Sở về kinh, có giao Mạnh Sở cho ngươi giam vào tử lao của Hình bộ?

- Chuyện này…!

Chu Ba hơi do dự một chút, rồi nói:

- Hồi bẩm Bộ đường đại nhân, đúng…đúng là như vậy!

- Vậy thì tốt rồi.

Tề Ninh cười nói:

- Sau đó khi tới thời hạn thi hành án vào tháng Chín, người đưa Mạnh Sở từ tử lao của Hình bộ tới pháp trường, có phải là ngươi không?

Chu Ba cúi đầu nói:

- Là…là ty chức!

Tề Ninh thản nhiên mỉm cười, rút một tờ giấy từ hồ sơ vụ án:

- Ở đây có một bản công văn, sự tình phát sinh tại Lư Lăng, nơi này có một tên trùm, bức ép gái nhà lành làm kỹ nữ, trải qua điều tra, tên này tụ họp thành bang hội, cầm đầu việc kinh doanh thanh lâu ở Lư Lăng, những việc hắn làm đều là hãm hại lừa gạt, bức ép gái nhà lành làm kỹ nữ.

Mọi người trong đại đường đều thấy khó hiểu, thầm nghĩ Tề Ninh đang nói về vụ án của Mạnh Sở, bỗng thoáng một cái, lại nhảy tới Lư Lăng rồi, phủ Nam Bình và Lư Lăng cách nhau khá xa, chẳng lẽ hai vụ án này có liên quan với nhau?

- Đạt Hề đại nhân, ngươi cũng biết sự tồn tại của bang hội kia ở Lư Lăng chứ?

Tề Ninh nhìn chằm chằm Đạt Hề Xung, hỏi.

Đạt Hề Xung toát mồ hôi lạnh đầy đầu, vẻ mặt cũng không còn kiêu căng như trước, gượng cười nói:

- Câu hỏi của Hầu gia rất kỳ lạ, hạ quan…hạ quan ở kinh thành, làm sao có thể quen biết trùm bang hội ở Lư Lăng kia chứ!

- Nhưng theo bổn quan biết, hàng năm ngươi thu được ít nhất hai nghìn lượng bạc từ tên trùm kia.

Tề Ninh lại cười nói:

- Hai năm nay, dù sao cũng thu được bốn nghìn lượng bạc phải không nào?

Tất cả mọi người đều hoảng sợ, mặt mày biến sắc.

- Hầu gia, ngài…ngài không thể ngậm máu phun người!

Đạt Hề Xung chợt biến sắc:

- Hạ quan…hạ quan có bao giờ nhận bạc của tên trùm kia đâu?

- Tháng Chạp năm kia, ngươi thu được tám trăm lượng bạc.

Tề Ninh không để ý tới y, liếc nhìn tờ giấy, nói:

- Tháng Năm năm ngoái, ngươi thu được một nghìn lượng bạc, đến tháng Chạp năm ngoái, ngươi lại có thêm một nghìn lượng bạc nữa.

Ho khan mấy tiếng, hắn lại nói tiếp:

- Tháng Tư năm nay, kẻ đó lại tặng ngươi một nghìn lượng, như vậy cho tới nay, ngươi đã nhận tổng cộng ba nghìn tám trăm lượng bạc. Ta nói không sai chứ?

Đạt Hề Xung mặt mày tái mét, môi mấp máy nhưng không thể nói thành lời.

- Được rồi, còn có Chu đại nhân, mỗi lần Đạt Hề đại nhân thu được bạc, ngươi cũng được chia bạc, chỉ là số lượng giảm đi một nửa, tổng cộng là một nghìn chín trăm lượng, nếu ta nói có gì sai, bây giờ ngươi có thể kêu oan.

Tề Ninh thản nhiên nói.

- Ty chức…!

Chu Ba cúi gục đầu trên mặt đất, cả người run rẩy.

Tề Ninh lại cười nói:

- Chư vị đại nhân hẳn là thấy khó hiểu, một tên trùm ở Lư Lăng, vì sao lại phải tặng bạc đến kinh thành nhiều đến thế? Lại vì sao mà hắn phải tặng cho Đạt Hề đại nhân và Chu đại nhân? Thật ra thì điều này cũng không có gì là kỳ lạ. Hai vị đại nhân này là ân nhân cứu mạng của tên trùm kia, được người ta cứu sống, thì mỗi năm tặng một ít lễ vật, cũng là chuyện đương nhiên thôi mà. Thôi được, tên trùm kia tên là Sở Long, nhưng đó chỉ là tên hiện tại, còn hai năm trước, hắn tên là Mạnh Sở!

Cả đại đường Hình bộ “Ồ” lên một tiếng, các quan viên đều thất kinh, bàn tán xôn xao.

- Các ngươi đương nhiên thấy khó hiểu, chẳng phải hai năm trước Mạnh Sở đã bị xử trảm rồi sao? Vì sao đến nay vẫn còn sống?

Tề Ninh mỉm cười nói:

- Ta vừa nói rồi, hắn có ân nhân cứu mạng, đương nhiên là có thể sống sót.

Hắn nhìn chằm chằm Đạt Hề Xung, hỏi:

- Đạt Hề đại nhân, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, ngươi có thể nói cho mọi người nghe không?

Tuy trên mặt hắn thoáng hiện nét cười, nhưng đôi mắt thì vô cùng lạnh lùng nghiêm nghị.

Đạt Hề Xung hơi há miệng, hai tay cố gắng nắm lại thành nắm đấm, rốt cuộc nói:

- Hầu gia, ngài…ngài nói hạ quan nghe không hiểu, hạ quan...hạ quan không biết cái gì là “ân nhân cứu mạng” cả!

- Chu Ba, Đạt Hề đại nhân không muốn nói, ngươi có muốn nói không?

Tề Ninh cũng không nhiều lời với Đạt Hề Xung, đưa mắt nhìn Chu Ba:

- Nếu ngươi có thể nói thật, coi như là tự thú nhận tội, bổn quan có thể nói đỡ vài câu với triều đình. Ngươi nên biết, một khi ta đã biết những việc này, đương nhiên cũng có chứng cứ xác thực trong tay, ta cho ngươi cơ hội nói thật, nếu ngươi bỏ qua cơ hội này, ta cam đoan sẽ không có lần thứ hai.

Đạt Hề Xung chợt quay đầu lại, quát to:

- Chu Ba, chúng ta không thể mặc cho người mưu hại, có người muốn loại bỏ kẻ đối lập, vu oan cho người tốt, chúng ta tuyệt đối không thể khuất phục! Triều đình cũng không ai có thể làm chuyện lấy tay che trời, việc này rõ ràng là chúng ta bị oan, chúng ta phải dâng thư lên triều đình, cầu xin hoàng thượng và quốc công phân xử!

Y nhấn mạnh ba tiếng”Trấn Quốc công”, ý tứ rất rõ ràng, đương nhiên là muốn cảnh báo Chu Ba đừng nói lung tung, ít ra còn có Trấn Quốc công chống đỡ cho.

- Không thành vấn đề, các ngươi có thể dâng thư lên triều đình, ta cho các ngươi cơ hội này.

Tề Ninh lại cười nói:

- Vừa vặn vị Sở Long kia, à không phải, là nghi phạm Mạnh Sở kia cũng đã tới kinh thành, bổn quan cũng đã bố trí ổn thỏa cho hắn, đến lúc đó cùng đưa hắn theo, để các ngươi nói rõ với hoàng thượng.

Cả người chấn động, Chu Bá dứt khoát ngẩng đầu lên nói:

- Bộ đường đại nhân, việc này… việc này là ty chức nhất thời hồ đồ, thế nhưng ty chức cũng là thân bất do kỷ!

Mặt Đặt Hề Xung tái mét, y phẫn nộ quát lên:

- Chu Ba, ngươi nói xằng nói bậy cái gì vậy?

- Đại nhân, chuyện này…chuyện này không thể giấu diếm được nữa.

Vẻ mặt cầu xin, Chu Ba nói:

- Chúng ta nên chủ động nhận tội với Bộ đường đại nhân, Bộ đường đại nhân đã nói, sẽ nói giúp vài câu với triều đình cho chúng ta!

- Ngươi là đồ con lợn!

Đạt Hề Xung vùng đứng dậy, xông tới phía trước, đá vào đầu Chu Ba, Chu Ba lập tức ngã lăn ra trên mặt đất, hai tay ôm đầu. Đạt Hề Xung còn muốn xông tới, nhưng nha sai Hình bộ đã lao tới, túm lấy y. Đạt Hề Xung thở hổn hển, đẩy nha sai ra, xoay người lại nói với Tề Ninh:

- Ngươi đang vu oan hãm hại ta!

Ngươi...ngươi muốn loại bỏ người đối lập, cho nên muốn hãm hại ta!

Y giang hai tay ra, lớn tiếng nói:

- Chư vị, dù sao cũng không thể để người này ở đây lấy tay che trời, chúng ta…chúng ta phải đoàn kết lại!

Nhưng những quan viên này, ai cũng là quan trông coi về hình sự, mọi người đều nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi, trong lòng đã hiểu rõ ràng.

Không còn nghi ngờ gì nữa, năm đó Mạnh Sở bị đưa đến kinh thành hành hình, thế nhưng lẽ ra đã bị hành hình cách đây hai năm, bây giờ y lại xuất hiện ở Lư Lăng, điều này chỉ có thể có một cách giải thích: năm đó đã xảy ra việc đánh lận con đen! Mạnh Sở thật sự đã được thả khỏi tử lao từ lâu, người bị chém đầu là một người chết thay.

Chuyện như thế này xưa nay cũng không hiếm thấy, đối với chuyện này các quan viên làm việc ở Hình bộ hoàn toàn hiểu rõ, chỉ có điều, đây là chuyện vô cùng xấu xa, nếu có xảy ra, cũng vô cùng bí ẩn, mà một khi lộ ra, thì hậu quả rất hệ trọng, không thể cứu vãn được.

Đạt Hề Xung là Hình bộ Tả thị lang, lại mua chuộc được Đề lao thính ty ngục Chu Ba, hai người này phối hợp giở trò treo đầu dê bán thịt chó hoán đổi phạm nhân, thực sự không phải là vấn đề khó khăn.

Nếu như Chu Ba cắn răng chống đỡ tới cùng, mọi người ở đây còn có thể nghi ngờ mức độ xác thực của việc này, nhưng sau khi Tề Ninh vạch trần chuyện này trước mặt mọi người, rõ ràng là Chu Ba sợ vỡ mật, hoàn toàn không dám cãi lại. Phản ứng của Chu Ba khiến mọi người liền hiểu rõ, với Đạt Hề Xung giật dây phía sau lưng, việc Chu Ba hoán đổi phạm nhân rõ ràng là có thật.

Nếu như việc này là thật, Đạt Hề Xung và Chu Ba đều không tránh khỏi cái chết, một đại án như vậy, cho dù là ai cũng không dám dính dáng vào.

Với địa vị và tiếng tăm của Đạt Hề Xung, nếu y xông vào Hình bộ kêu gọi như vậy vì chuyện gì khác, thì thật sự vẫn có thể lôi kéo được nhiều người, nhưng lúc này, không ai dám dính vào chuyện này, không ai muốn vì chuyện này mà bị mất đầu, cả đám đều cúi đầu không nói, để mặc cho Đạt Hề Xung kêu gào trong đại đường.

Đạt Hề Xung hô to mấy tiếng, nhưng không có ai đứng ra, ngay cả các quan viên quỳ phía sau lưng y, trước đó còn rất thân thiết với y, cũng biết việc này hệ trọng, đều cúi đầu sát đất, không dám hé răng.

 

0.88973 sec| 2444.734 kb